Vô đề

Hạ buông rèm nắng bên song cửa
Hoa nắng rung rinh đậu sa trà
Thi sĩ trầm ngâm câu tự cổ
Hẹn nhân gian nhuốm mộng phù du

Mùa hoa ngọc lan

Mùa ngọc lan đến rồi phải không anh
Trên góc phố ngày nao ta trốn mùa xuân đợi chiều nắng tắt
Trên tóc mềm anh cài bông ngọc lan trắng muốt
Để mong manh khẽ run lên trong trái tim dại khờ

Mùa ngọc lan đến rồi phải không anh
Hoa e ấp từng cánh trắng trong ngực ai bồi hồi không nói
Hoa dịu dàng gói yêu thương gửi vào trang thư tình bối rối
Để làn hương nhẹ hôn lên đôi mắt mơ màng

Mùa ngọc lan đến rồi phải không anh
Kỉ niệm ngày xưa em đặt vẹn nguyên trong trang nhật ký
Mối tình ngày hôm nao nay đã đơm ngàn hoa kết thành khoảng trời yêu dấu
Để hạnh phúc nhẹ ru những khúc ca mùa hoa ngọc lan

Tình yêu gió hát

Anh có nhớ em không
Rừng khuya phong sương lạnh giá
Đôi bàn tay nấn ná
Tìm nhau trong màn đêm đang buông

Anh có thấy em không
Lửa rừng lập lòe ngàn vì sao sáng
Đôi mắt trong veo như màu nắng
Nhìn nhau thẳm sâu trong lời nói yêu

Anh có nghe em không
Làn gió đưa hương gửi nhớ thương
Làn tóc bay bay vấn vương
Khẽ chạm vào những dấu yêu nơi trái tim

Bàn tay nào tìm nhau đã trọn
Ánh mắt nào thấy nhau đã trọn
Yêu thương nào bên nhau đã trọn
Trong anh
Trong em
Chỉ cần màn đêm khuya sương từng ngón tay ta ru mộng mơ
Chỉ cần ngàn ánh sao khuya chứng nhân chuyện tình đẹp như thơ
Chỉ cần làn gió kia… nhẹ hôn…
Chỉ cần đôi ta lãng du trong tình ca…

Ngàn gió hát lên những yêu thương em trao đến anh
Ngàn gió hát lên những nhớ mong em dành ru anh
Đêm nay…những vì sao xa xa…những ngọn gió hát ca…và em yêu anh

Dấu yêu nơi trái tim

Có những ngày thời gian trôi rất nhanh
Trong cái nắng mong manh mang niềm vui nho nhỏ
Trong chút mỉm cười ngẩn ngơ theo cơn gió
Khe khẽ ru mình qua những vu vơ

Có những ngày thời gian trôi qua đám mây xanh
Gói tư lự trong những mênh mang lơ đãng
Gói nỗi buồn trong mắt huyền phiêu lãng
Phảng phất chút tình theo mưa trôi xa

Có những ngày thời gian trôi miên man
Nghe lá rì rào kể đôi ba câu chuyện cũ
Rồi lặng im lắng nghe chuyện đời tan rồi tụ
Trầm ngâm tư mặc bóng chiều sang

Có những ngày khoác chiếc áo thời gian
Trở về tìm lại nét ngây thơ thuở ngu ngơ mới lớn
Trở về tìm lại ngác ngơ giấu trong đôi mắt tròn xoe không nói
Để nhuộm hồng nhật kí những trang thơ

Thời gian trôi… có trở lại bao giờ
Nét phong sương đã in hằn trên thảm tường rêu hoa nắng
Nét vô tư đã in hằn trên vết nhăn năm tháng
Bất giác giật mình… đưa tay khẽ chạm vào những nhớ thương vẫn còn lại dấu vết nơi trái tim

Vô đề

VĐ1

Tịch mịch Huyền Không thanh thanh vắng
Tâm tư sâu lắng với non cao
Đời còn chìm đắm chiêm bao
Lạc trong cõi mộng khi nào tỉnh đây?

VĐ2

Em trốn gì sau cánh cửa thiền môn
Tìm chốn nương thân phàm khi trái gió
Tâm chưa buông bao điều chưa gạt bỏ
Liệu có thanh nhàn chốn thanh tịnh được không?

Ngỡ

Thật lòng ta cứ ngỡ
Người có thể chạm vào
Linh hồn ta bé nhỏ
Trong giấc mộng chiêm bao

Những vì sao trên cao
Sẽ chứng minh điều đó
Những ngọn gió thì thầm
Đưa ta lạc cõi mơ

Tình yêu đẹp như thơ
Mong manh như hoa dại
Nồng nàn như hoa quỳnh
Giọt sương nào để lại

Trong ánh nắng sớm mai
Trong chiều buông bối rối
Trong mắt hiền không nói
Trong nhịp đập thẳm sâu

Vậy mà đời bể dâu
Nhân gian thì lắm lối
Vậy mà lời hối lỗi
Đã đến trong muộn màng

Giận người quá đa mang
Hay giận ta yếu đuối
Giận người đã gian dối
Hay giận ta dại khờ

Giận đời không như mơ
Hay giận ta lỡ bước
Giận … nào đâu có được
Chỉ là giận thế thôi

Màn đêm dần buông tối
Từng chuyến xe đi qua
Từng kí ức trôi xa
Buông dần trên lộ vắng

Chỉ mình ta tĩnh lặng
Ngồi đón ánh trăng lên
Ngày mai nắng sẽ lên
Là ta vào đến Huế

Thật – Giả

Sau lớp xiêm y ấy
Em để lộ điều gì
Đôi vai em đầy đặn
Hay bầu ngực căng tròn
Làn da em trắng mịn
Hay một bờ eo thon
Anh thẫn thờ ngắm nghía
Hay đưa tay vuốt ve
Chỉ một cái chạm khẽ
Đưa ta vào đê mê

Sau lớp xiêm y ấy
Anh hẳn sẽ không thấy
Một trái tim biết đau
Một tâm hồn khao khát
Anh chạm vào thẳm sâu
Nhưng… nào có thể đâu
Thế giới đầy trần trụi
Dẫu ta có trần truồng
Người cũng không thể thấy
Tâm ta như giọt sương

Giọt lệ nào còn vương
Trên mi em lóng lánh
Yêu thương nào mong manh
Nơi trái tim trống vắng
Chỉ có tâm bình lặng
Mới có thể thấy ta
Có thể chạm vào da
Mà như là không chạm
Có thể làn môi ngậm
Mà như là đóa hoa
Chỉ như thế đôi ta
Tuy hai nhưng là một

Sau lớp xiêm y ấy
Anh đã thấy điều gì?

Tháng tư yêu thương

Tháng 4 về trong nỗi nhớ nhẹ tênh
Mưa man mát đậu trên bông kèn trắng
Mây nghiêng mình đợi một chiều hoe vắng
Gió khẽ nô đùa trên phiến lá xanh non

Tháng 4 về trong mắt biếc xoe tròn
Môi hồng thắm ngại ngùng không dám nói
Tim e ấp giấu bao điều chưa gọi
Khẽ xòe tay chạm nhẹ những bâng khuâng

Tháng 4 về trời chưa hết mùa xuân
Nhưng không thể níu những gì đã cũ
Hạ đang sang hẹn bao điều ấp ủ
Nắng sẽ rực vàng trải khắp cánh đồng xa

Tháng 4 về em mỉm cười với những điều đã qua
Bình an đón muôn ngàn tia nắng mới
Hạnh phúc với vô vàn điều mong đợi
Trong tháng 4 về chan chứa yêu thương