Ai bảo chỉ có núi rừng mới tịch mịch tới vậy.
23h, giờ Hà nội thôi mà. Giữa rừng rừng nhà cao tầng này, giữa phố xá ban ngày ồn ào hỗn độn này, mà 23h lại yên tĩnh đến lạ.
Mai mồng 1, hôm nay lại nhiều mây, trời không trăng cũng không sao, những ngọn đèn vàng đứng im lìm thẳng tắp nhìn nhau. Trên tầng 15 này, tiếng dế hay côn trùng cũng chẳng nghe được. Cũng chẳng phải núi rừng để nghe tiếng chim kêu đêm gọi bạn.
Yên ả quá đỗi. Đèn từ tầng 72 tòa nhà Top of Hanoi, vẫn sáng đỏ giữa màn đêm. Nó làm nhớ lại ngọn đèn Hải đăng ở bên bờ biển. Rồi những người đi xa, có nhớ tới ngọn đèn này mà trở về không?
🥰🥰
Ta có thể đến bên chàng không
Ánh sao khuya đã cùng mây đi ngủ rồi
Chỉ còn lại ánh trăng nơi đây
Phủ trùm lên không gian bao la này
Ta có thể đến bên chàng không
Nắng mùa hạ đã kéo mình trốn sau đám lá
Chỉ còn lại hoa cỏ nơi đây
Tỏa hương lên đất trời mênh mông này
Ta có thể đến bên chàng không
Nụ cười đã trốn sau đôi mắt huyền
Chỉ còn lại giọt sương nơi đây
Lóng lánh trong khóe mắt ngây ngô này
Cho ta đến bên chàng
Để trăng sao gối đầu lên những đám mây cùng ngủ vùi đợi trời sáng
Để hạ ngập tràn nắng và cỏ hoa cũng ngạt ngào đợi thu sang
Để giọt nước mắt như ngàn châu sa diễm hoa
Mỉm cười phút giây hạnh phúc bên chàng