Bố thí đời tôi

Tôi bố thí đời tôi
Cho nắng hồng thêm ngọt
Cho mưa về trong mát
Cho gió mềm yêu thương

Tôi bố thí đời tôi
Cho đại ngàn nứt suối
Cho khe chảy thành dòng
Cho biển khơi mênh mông

Tôi bố thí đời tôi
Cho ruộng đồng xanh tốt
Cho lúa chín nặng cành
Cho trái ngọt thêm căng

Tôi bố thí đời tôi
Cho em thơ ngoan giấc
Cho mẹ hiền yên vui
Cho đượm nồng bếp lửa

Tôi bố thí đời tôi
Cho ánh mắt rạng ngời
Cho nụ cười tươi mới
Cho ngọt ngào trên môi

Tôi bố thí đời tôi
Dù chỉ là chút thôi
Cũng đủ ươm mầm sống
Làm xanh tươi cây đời

Cho


Nếu cho anh một tình yêu
Anh sẽ thả lên bầu trời làm muôn ngàn tinh tú
Đêm đêm ngắm khuân mặt không son phấn
Nhẹ nhàng hôn lên đôi mi đang nồng say

Nếu cho anh một lầu cao
Anh sẽ đặt trên ngọn đồi nghe gió hát
Để chiều chiều cùng em hòa khúc
Miên man trên những lời ca yêu thương

Nếu cho anh một lần thôi 
Anh sẽ chọn xa em lúc ấy
Để tất cả những thời gian còn lại
Chẳng thể cách xa, chẳng thể chia đôi

Sao

Ngàn ánh sao trên trời
Đâu là anh 
Đâu là em
Đâu là nhân 
Đâu là duyên
Ngàn ánh sao trên trời
Kia là anh
Kia là em
Ánh sáng là nhân
Ánh sáng là duyên
Chạm vào đi
Nhẹ nhàng
Nhẹ nhàng
Để thấy 
Gần
Rất gần
Để thấy
Xa
Rất xa
Để thấy
Đây 
Như là
Anh và em 🥰🥰

Em chọn xa anh

Em chọn xa anh
Vào ngày nắng cháy
Chiều buồn mưa bay
Xác lá rơi đầy

Em chọn xa anh
Vào ngày nỗi nhớ
Rủ nhau đi trú
Sợ mắt ướt mưa

Em chọn xa anh
Vào ngày không hẹn
Sao hôm quên lối
Về miền không tên

Em chọn xa anh
Lá vàng ngơ ngác
Nắng buồn hiu hắt
Gọi mưa đong đầy

Em chọn xa anh

Ta có thể tới bên chàng không?

Ai bảo chỉ có núi rừng mới tịch mịch tới vậy.
23h, giờ Hà nội thôi mà. Giữa rừng rừng nhà cao tầng này, giữa phố xá ban ngày ồn ào hỗn độn này, mà 23h lại yên tĩnh đến lạ.

Mai mồng 1, hôm nay lại nhiều mây, trời không trăng cũng không sao, những ngọn đèn vàng đứng im lìm thẳng tắp nhìn nhau. Trên tầng 15 này, tiếng dế hay côn trùng cũng chẳng nghe được. Cũng chẳng phải núi rừng để nghe tiếng chim kêu đêm gọi bạn. 

Yên ả quá đỗi. Đèn từ tầng 72 tòa nhà Top of Hanoi, vẫn sáng đỏ giữa màn đêm. Nó làm nhớ lại ngọn đèn Hải đăng ở bên bờ biển. Rồi những người đi xa, có nhớ tới ngọn đèn này mà trở về không?
🥰🥰
Ta có thể đến bên chàng không
Ánh sao khuya đã cùng mây đi ngủ rồi
Chỉ còn lại ánh trăng nơi đây
Phủ trùm lên không gian bao la này

Ta có thể đến bên chàng không
Nắng mùa hạ đã kéo mình trốn sau đám lá
Chỉ còn lại hoa cỏ nơi đây
Tỏa hương lên đất trời mênh mông này

Ta có thể đến bên chàng không 
Nụ cười đã trốn sau đôi mắt huyền 
Chỉ còn lại giọt sương nơi đây
Lóng lánh trong khóe mắt ngây ngô này

Cho ta đến bên chàng
Để trăng sao gối đầu lên những đám mây cùng ngủ vùi đợi trời sáng
Để hạ ngập tràn nắng và cỏ hoa cũng ngạt ngào đợi thu sang
Để giọt nước mắt như ngàn châu sa diễm hoa
Mỉm cười phút giây hạnh phúc bên chàng

Em đã đợi được anh

Em đã đợi anh
Trong yêu thương đốt cháy trời nhuốm màu rực đỏ
Trong khát khao biêng biếc tím hoàng hôn một chiều buông lối nhỏ
Trong bồi hồi tiếng tơ lòng…của người đợi chờ ngày trở về

Em đã đợi anh
Để chạm vào bàn tay run run những nhớ mong
Để chạm vào trái tim đang hát bản tình ca sáng trong
Để giọt nước mắt lăn lăn…xóa tan đi tháng năm đợi chờ

Em đã đợi anh
Về ngồi lại bên nhau ngắm trời cao xanh rất xanh
Về ngồi lại bên nhau nhìn thật sâu vào đôi mắt trong rất trong
Về lặng lẽ bên nhau bình yên…như khi ta đợi chờ nhau qua ngàn năm

Và, em đã đợi được anh trở về…

Rồi thì…

Rồi thì nắng cũng tắt những chiều xa
Rồi thì mưa cũng đổ trên triền vắng
Rồi thì hạ cũng buông mình trong những cánh diều phiêu lãng
Để hoa sữa giật mình bung nở trái mùa gió thương

Rồi thì em cũng bâng khuâng đếm thời gian qua
Rồi thì em cũng nhớ nhung một người trong đắm say
Rồi thì ngất ngây trong làn hương sen sớm mai
Để vụng dại khẽ thở dài trong tiếng đập của trái tim em

Rồi thì mây cũng trôi xa mênh mang
Rồi thì ngọn gió thổi cũng thênh thang
Rồi thì cánh phượng hồng chưa kịp thắp lửa đợi người sang
Mà bằng lăng đã nhuộm một màu tím buồn… một kiếp đa đoan

Rồi thì em cũng nhận ra… 
vô tình trong kiếp người…
vô thường trong cuộc đời… 
để vô tư hát ca chiều chiều bên đồi…

Tranh

Những bức tranh ngoài kia
Muôn vàn màu sắc kì diệu
Muôn vàn âm thanh kì diệu
Muôn vàn cung bậc kì diệu

Nhưng bức tranh trong lòng
Như một làn khói nhẹ
Như một làn sương mai
Như một làn hương bay

Đọng lại chút thanh bình an nhiên

Tháng 5

Tháng 5 đến cơn mưa rào xối xả
Nắng ngả mình trên những cánh đồng xa
Bông lúa chín vàng cong óng ả
Vi vút gió về tiếng nghé gọi chiều qua

Tháng 5 đến hoa nhuốm màu thương nhớ
Cánh nhạt phai nhưng tình có nhạt phai
Hỏi hoa kia sao tím đợi chờ ai
Bâng khuâng lòng chiều nao ta hò hẹn

Tháng 5 đến nỗi buồn không lên tiếng
Gửi mênh mông theo cánh gió vi vu
Gửi nghẹn ngào theo tiếng hời ru
Mắt biêng biếc đựng cả khoảng trời yêu dấu

Tháng 5 đến dấu chân còn vương trên cỏ úa
Giọt sương mai lóng lánh dưới bình minh
Tiếng chim ca lưu luyến gọi bạn tình
Đàn bướm rập rờn múa điệu thương điệu nhớ

Tháng 5 ơi còn giữ lại nét thơ ngây năm tháng
Hay thả mòng mòng theo chong chóng trôi xa
Kỉ niệm học trò vẫn gói trong những ngày qua
Để trang lưu bút nằm nghiêng bên ánh nắng chiều ngày tháng 5

Vô đề

Có điều gì phía xa xa nơi chân mây thẳng tắp
Em trầm tư ngắm mặt trời lặng lẽ buông
Nhân thế vô thường nhân gian vô tướng
Một sợi vàng óng trên mặt hồ tịch mịch như gương