Cho em

Cho em một ngày nắng
Cho em một ngày mưa
Cho em một ngày lang thang bên nhau đón đưa
Cho em một ánh sáng
Cho em một vì sao
Cho em bầu trời cao cao chứa muôn ngàn khúc ca
Cho em là như thế
Đâu cần những cao sang
Cho em là như thế
Đâu cần những bạc vàng
Cho em là như thế
Chỉ là một trái tim
Chỉ là một yêu thương
Chỉ là một chút thôi
Bên em

Cho em một ngọn gió
Cho em một hàng cây
Cho em một bóng mây ru mát những đêm hè
Cho em một kí ức
Cho em một vần thơ
Cho em một giấc mơ ru em vào chốn thiên thần
Cho em là như thế
Đâu cần những lời hay
Cho em là như thế
Đâu cần những điều may
Cho em là như thế
Chỉ là một trái tim
Chỉ là một yêu thương
Chỉ là một chút thôi
Bình yên

Cho em đâu cần biết
Cho em đâu cần hay
Chỉ là gió heo may đang gọi mùa thu về


Khẽ khàng là cơn gió lang thang qua mùa đông
Lạnh lùng
Khẽ khàng là ánh mắt em tôi ngày xưa yêu thương
Mặn nồng
Khẽ khàng là khúc hát ru êm qua tháng năm
Ngày thơ
Khẽ khàng là nỗi nhớ đang dâng lên trong tôi
Ngập tràn
Này là cơn gió kia ơi
Này là ánh mắt kia ơi
Này là khúc hát kia ơi
Để tôi nói yêu em, yêu em hôm nay
Để trong nỗi nhớ mê say
Để trong một thoáng mây bay tôi tìm thấy em một lần

Quán

Nhìn ở nơi mắt
Nghe ở nơi tai
Mùi ngay ở mũi
Lưỡi vị thấy ngay
Da là xúc chạm
Ý chạy ngũ căn
Một vòng là mệt


Thấy thân trên thân
Thấy thọ trên thọ
Tâm đang vọng tưởng
Từng sợi lan xa
Như là lưỡi hái
Tử thần văng ra


Sợi này do tham
Sợi này do sân
Sợi này phiền não
Đau khổ si mê


Rõ là ngốc nghếch
Thật là mộng mơ
Toàn là vị ngọt
Nhưng cũng là chua
Toàn là thơm ngát
Cũng là chua chát
Hạnh phúc dày gang
Đau khổ hàng tấc


Bàng hoàng tỉnh giấc
Thu thúc lục căn
Tâm liền im ắng
Không chạy lăng xăng
Không còn có hạt
Gieo xuống đất hoang


Ý chẳng còn màng
Tranh hơn thua đúng
Chẳng còn bận cãi
Ai đẹp ai hơn
Chẳng còn thấy ơn
Hay là thấy oán


Tâm ngồi im lặng
Nghe gió trên da
Nghe mùi trên lưỡi
Nghe vị trên tai
Nghe âm trên mắt
Mũi thấy sắc màu
Ý chẳng buồn rầu
Vì nhiều khoảng trống
Một cõi mênh mông


😂
Thật là vọng tưởng
Thật là vọng tâm
Chánh niệm chánh niệm
Nhất tâm nhất tâm

Nhân duyên

Đã gọi là nhân duyên
Há chi phải cưỡng cầu
Đã gọi là pháp tu
Há chi nặng cố gắng


Cưỡng cầu, cầu không được
Cưỡng cầu, cầu có được
Tham sinh ra từ đây
Sân sinh ra từ đây
Hỉ nộ và ái ố
Thọ sinh ra tràn đầy


Cố gắng, gắng không được
Cố gắng, gắng có được
Tham sinh ra từ đây
Sân sinh ra từ đây
Phiền não hay dục lạc
Các vọng niệm tràn đầy


Đã gọi là nhân duyên
Đến hay đi tùy duyên
Như bèo trôi bọt nước
Thuận theo ý tự nhiên


Đã gọi là pháp tu
Cứ khoan thai thiện ý
Cứ tiêu dao với đời
Hết đời thì sẽ tiêu 🤣🤣🤣

Lắng

Tâm lắng như hạt phù sa
Trôi từ núi cao ra biển cả
Chẳng vương muộn phiền chẳng hối hả
Ngụp lặn rồi lại lặng lẽ ngắm mây trôi

Vô đề

Dạo khúc cầm ca buông liễu trúc
Tơ giăng lời tự vẹn lòng chung
Nhất đoạn tâm tư gửi cõi mộng
Hòa lắng gió mây tựa khói bay

Họa

Họa một khúc tâm tư
Buông nét mà lòng không buông
Nhận ra chẳng bút mực nào
Có thể khắc họa nỗi lòng này
Gió ngoài kia bay lượn cùng mây trắng
Trời thật trong thật xanh
Chỉ để bật lên đỏ, tím, vàng
Và cả tiếng yêu rất sâu nơi trái tim

Đàn một khúc tâm tư
Buông tay mà tình không buông
Nhận ra chẳng cung âm nào
Có thể thấu tỏ mối tình này
Hoa ngoài kia vui đùa cùng bướm lượn
Nắng thật trong thật ngọt
Chỉ để bật lên đắng, cay, chua
Và cả nỗi nhớ nhung rất sâu nơi trái tim 

Hoa tuyết đã nở khắp trời
Tình yêu khắc cốt ghi tâm này 
Cũng làm càn khôn thay đổi
Nhưng chẳng thể làm hồng lên nét môi
Đang run run khẽ khàng hai tiếng yêu người 

Họa người trong nhớ thương
Nhạc lòng trong si mê vấn vương
Vạn cảnh vốn vô thường
Nhưng chẳng thể làm đổi rời
Những thổn thức lắng đọng ngàn năm hai tiếng yêu người

Thưởng

Nguyệt lãm… trà sen… tự tịch đàn
Buông nét… mặc bay… tự tại an
Đàn say… nhị khúc… tâm tư lắng
Cố nhân… tĩnh lặng… mộng tri âm

Bản âm nhạc của miền tĩnh lặng

Bản âm nhạc của miền tĩnh lặng
Là một ánh trăng treo ngang đỉnh núi
Là một cánh chim bay ngang đêm tối
Tìm về với tổ ấm

Bản âm nhạc của miền tĩnh lặng
Là tiếng sóng miên man khẽ ru ngàn năm
Là bàn chân bước lao xao 
Tìm về với bờ cát

Bản âm nhạc của miền tĩnh lặng
Là mênh mông một khoảng thanh vắng
Là trong veo một khoảng trong màu mắt
Tìm về với tâm như

Bản âm nhạc của miền tĩnh lặng
Là yêu thương đang dâng tràn những đóa hoa
Là ánh sáng diệu kì trải khắp không gian bao la
Tìm về với nguồn cội

Bản âm nhạc của miền tĩnh lặng
Là lắng nghe rất sâu trong tim khe khẽ hát
Là thấy như từ rất xa nụ cười đang khẽ hát
Là thấy ta đang … tìm về với chính ta

Vô đề

Một nụ cười khẽ mở giữa hồng trần
Đôi bàn chân bước nhẹ giữa vô thường
Không ngoảnh lại cũng chẳng trông xa
Đóa sen trong tâm đã lặng lẽ nở hoa

Hạ ngoan rồi

Có phải hạ không còn giận nữa
Nên nắng kia đã nở nụ cười
Không bỏng cháy không cồn cào nỗi nhớ
Chỉ còn trời xanh và mây trắng nhẹ rơi

Có phải hạ không còn giận nữa 
Nên mưa kia cũng đã hết buồn
Không bão tố không gầm gào cuộn sóng
Chỉ còn long lanh mưa trong mắt ai

Có phải hạ không còn giận nữa
Nên ai kia cũng đã hết hờn
Không ngúng nguẩy không lặng thinh không nói
Chỉ còn yêu thương nắm chặt trong tay

Hạ ngoan mà, không có giận nữa đâu