Con chữ đi qua
Đậu cành liễu
Rơi ào xuống nước
Con cá đớp
Lộn một vòng
Lặn mất
Không sủi tăm
Thơ thẩn
Thơ thẩn
Lạ?
Người vui chơi lạc thú
Đâu do cảnh vui mừng
Do tâm mình cảm giác
Do duyên lạ mà thôi
Người trí nên từ bỏ
Duyên lạ cảm giác lạ
Vui với nội tâm mình
Trong trú xứ thanh tịnh
Xa?
Vĩ cầm phủ bụi khúc thiền ca
Khung toan lạnh lẽo ố sơn trà
Dăm đôi câu chữ nằm nghiêng ngả
Chờ người lữ khách, hỏi còn xa?
Covid
Không nắng không mưa cũng chẳng xanh
Hà nội đứng đó có yên lành
Dịch bệnh xôn xao sau mái ngói
Cuộc sống vô thường đến mong manh
Phố xá đông vui bỗng vắng tanh
Hàng quán đua nhau người ta giành
Chắp tay con niệm trong chánh giác
Cầu cho giông tố chóng qua nhanh
Hư không
Đã lâu rồi em không làm thơ
Không mộng mơ và vu vơ trước gió
Không mỉm cười trước từng ngọn cỏ
Không giật mình trước nhịp bước thời gian
Đã lâu rồi em không lan man
Kể về anh về em về câu chuyện xưa cũ
Kể về chuyện tình yêu ngàn năm bất hủ
Kể về những đợi chờ xuyên qua tháng năm
Đã lâu rồi em không băn khoăn
Anh hay là em người nào dừng bước
Anh hay là em người nào quên hẹn ước
Anh hay là em để trôi kí ức vô tình
Đã lâu rồi em lặng lẽ một mình
Bên trang kinh đọc những lời Phật dậy
Thế giới là cảm thọ vạn vật là vô thường
Cảm xúc nhớ thương cũng chỉ là tham ái
Gió đang thổi từng cơn tê tái
Nhưng cũng chỉ khẽ chạm…đến rồi đi
Cứ lắng sâu những ác pháp sẽ viễn ly
Chỉ còn là vắng lặng…chỉ còn là hư không
P/s: Thế gian cho rằng khổ là do cảnh, do không có tiền, không được yêu. Nhưng sự thực là gì?
Em gọi rồi, anh trả lời đi
😍😍😍
Chưa bao giờ em gọi tên anh
Kể cả lúc em hoang mang lo sợ
Kể cả lúc thật lòng em rất nhớ
Muốn có anh một chút…một chút thôi
Chưa bao giờ em gọi tên anh
Sợ bận lòng anh quay ra lo lắng
Sợ trời chợt đổ mưa khi còn đang nắng
Gió sẽ ùa vào làm cay mắt em
Chưa bao giờ em gọi tên anh
Chỉ khẽ khàng đặt anh vào kí ức
Rồi lặng lẽ đặt anh vào miền vô thức
Gom góp lên ngàn vạn câu thơ…miên man
Đất dưới chân cũng muốn được nhẹ nhàng
Quả trên cành cũng muốn được nâng niu
Em chỉ muốn gọi tên anh thật khẽ
Nghe một tiếng trả lời: có anh đây…bên em
Anh ở đâu?
Để anh đưa em về vùng trời bình yên
Nơi có thể gối đầu lên vai anh và ngủ
Nơi em có thể yên lòng thả
Những ước mơ vào những giấc mộng mong manh
Để anh đưa em qua nào bão nào giông
Qua nơi con sóng bạc đầu đang gầm rú
Qua nơi cánh đồng hoang bạt ngàn gió hú
Thổi bay lên những cánh sao xanh
Để anh đưa em qua bên ấy có anh
Gần thật gần một nụ hôn nồng cháy
Gần thật gần một cái nắm tay rất nhẹ
Chẳng thể gần hơn sự hòa điệu tâm hồn
Anh sẽ đưa em về nơi đâu
Trong không gian hư vô trống vắng
Một vùng trời quá đỗi bình yên và tĩnh lặng
Anh nơi đâu, có nghe thấy em không?
Thế là đủ
Em yêu thương ơi
Hãy đưa bàn tay ra
Chạm vào nơi trái tim anh
Và lắng nghe nó nói
Nếu mệt rồi
Em hãy dựa vào anh
Đôi vai gầy mong manh
Đừng để nó phải rung lên mỗi tối
Cả đôi mắt đẹp xinh
Đừng bắt nó chịu tội thay mình
Anh có thể lặng lẽ
Yêu thương em
Như mây trời yêu gió
Như núi yêu sông
Như biển đông yêu bờ cát trắng
Nhưng anh không thể tĩnh lặng
Khi thấy em … độc bước một mình
Em có thể lặng thinh
Có thể cười khi anh hỏi tới
Có thể ngúc ngắc đầu
Vô tư không nói
Nhưng đừng giả vờ như
Không thấy anh có thật trên đời
Em hãy ngước lên bầu trời cao
Sẽ thấy anh luôn đứng đó
Chẳng cần nhờ cơn gió
Chẳng cần nhờ vầng trăng
Anh chỉ muốn em luôn biết rằng
Anh yêu em và luôn bên em…
Thế là đủ 😍😍
Anh có đợi em?
Đông đã sang rồi góc phố có vắng tênh
Gió có buồn thênh thênh trên lối cũ
Em quên giấu nét mi vào trong nỗi nhớ
Để thoang thoảng heo may vẫn thấy bóng hình anh
Tháng năm trôi kí ức mong manh
Gói kỉ niệm trong vài câu thơ nho nhỏ
Gói giận hờn trong lời yêu bỏ ngỏ
Gói cả trời xanh trong ngọn gió ngọt lành
Đông sang rồi kỉ niệm xưa như lá trên cành
Chẳng thể níu giữ hàng cây trơ trụi lá
Cũng chẳng có chú ve nào còn ca bài ca cũ
Còn anh… anh có đợi em về trong nắng sang xuân?
Do đâu?
Hoài niệm về một xót thương cũ
Buốt nhói trong tim
Chúng đập
Chúng đạp
Chúng xót xa
Gào thét
Những nhói buốt như trăm ngàn những vết dao băng lạnh toát
Đâm vào thẳm sâu mỗi trái tim
Tưởng vọng về một chân trời mới
Khao khát trong tim
Chúng nhảy múa
Chúng hát ca
Rồi cũng thét gào
Những khao khát như trăm ngàn vết dao rực lửa bỏng rát
Đâm vào thẳm sâu nơi trái tim
Gió có thể làm mát đi những khao khát?
Mặt trời có thể làm tan đi những buốt nhói?
Hoa kia
Bướm kia
Mây kia
Như ngàn khúc nhạc ru ta vào cõi mơ
Như mộng cảnh đưa ta ngây ngất say…say…say
Đưa tay ra – chạm không thấy
Đưa trái tim ra – chạm không thấy
Mở mắt ra – ngàn hoa kia biến mất như bong bóng xà phòng
Mở tai ra – ngàn khúc nhạc kia cũng như làn gió thoảng qua nhanh chóng
Mở miệng ra – cười và cười và cười như điên…ha ha ha… ha ha ha
Chẳng còn gì ngoài ta
Chẳng có gì là ta
Chẳng là ta
Ta cũng chẳng là ta
Huống chi là đau
Huống chi là sướng vui
Huống chi là người
Nước mắt hay nụ cười – cũng chỉ là ở trên môi
Thế thôi
🌼🌼
p/s: Chuyện rằng, chong chóng nói với gió: tại sao bạn cứ làm tôi xoay tít mãi thế. Gió bảo: thì vì bạn là chong chóng. Chong chóng nghĩ: ừ – rồi lại xoay tít. Rồi một ngày vắng gió, chong chóng không quay nữa và hôm sau gặp gió nó nói: tại bạn làm tôi quay, hôm qua vắng bạn tôi không quay tít. Gió bảo: thế thì bạn đừng là chong chóng nữa. Các cánh chong chóng bung ra, chong chóng chỉ là một mảnh giấy rách.
Vậy là do chong chóng hay do gió nhỉ?