Tháng năm xưa

Tháng năm xưa mở cửa

Cơn gió lạnh chạm vào
Một khoảng trời rất nhỏ
Mong manh rồi đu đưa
Tháng năm xưa gõ cửa
Nhịp thời gian đợi chờ
Bàn tay ai khẽ mở
Tìm một bàn tay xưa
Tháng năm xưa rơi nhẹ
Như chiếc lá rơi nghiêng
Rớt vào miền vô thức
Chạm vào vùng bình yên
Tháng năm xưa còn đó
Như chưa ngủ bao giờ
Đợi người cùng em viết
Câu chuyện của ngàn xưa

Em mang màu nắng

Em mang màu nắng

Gửi vào trong mắt
Tặng anh
Cả một bầu trời trong vắt
Yêu thương
Em mang nụ cười
Tràn ngập trên môi
Tặng anh
Cả niềm vui nỗi buồn
Và những tâm tư
Giấu kín
Em mang ngọn gió
Thì thầm bên tai
Tặng anh
Những sớm mai an lành
Trong veo
Như giọt sương
Em mang hơi ấm
Chứa đầy trong tim
Tặng anh
Một khoảng yên bình
Thanh mát
Em mang trọn vẹn
Đặt vào trong anh
Tặng anh
Có đủ
Để nói yêu anh ?

Nếu đời là vô thường

Nếu đời là vô thường

Em hãy cứ tỏa hương
Kệ cơn gió vô thường
Thổi em đi muôn phương
Nếu đời là vô thường
Hỏi còn gì vấn vương
Yêu và thương và ghét
Đến rồi đi lẽ thường
Nếu đời là vô thường
Hãy cứ là giọt sương
Long lanh trong nắng sớm
Nếu đời là vô thường
Em hãy là chính em

Không

Không đến không đi chẳng vì sao
Không đó không đây chẳng nơi nào
Không đúng không sai không bàn cãi
Minh với vô minh cũng không hai
Không ta không bạn chẳng của ai
Không qua không tới thấy vị lai
Không sinh không diệt không tồn tại
Khổ đau niết bàn cũng không hai

Có lẽ

Có lẽ nơi đây chẳng là nhà
Nơi đó nơi kia cũng là xa
Nhà này không có, không neo đậu
Nhẹ bước thong dong, đấy là nhà
Có lẽ người này chẳng phải chồng
Người đó người kia cũng càng không
Chồng này không có, không mang nợ
Nhẹ mối lương duyên, đấy là chồng
Có lẽ người này chẳng phải con
Người đó người kia cũng không còn
Con này không có, không tử mẫu
Nhẹ gánh không mang, đấy là con
Có lẽ ta này chẳng phải ta
Ta đó ta kia cũng không là
Ta này có có hay không có
Danh sắc không còn chẳng còn ta

Ngày đôi ta bắt đầu

Ngày em chưa biết yêu
Là trời cao đu mình qua ngọn gió
Những tia nắng rất nhỏ
Xuyên qua đám lá xanh
Rì rào ngâm nga lời thơ từ ngàn xưa vọng lại


Ngày em chưa biết yêu
Mưa là mát trong
Nắng là ấm áp
Gió khẽ nhẹ nhàng len qua mái tóc
Rất đỗi dịu dàng thơm lên má em


Ngày em chưa biết yêu
Con sông Hồng đỏ lặng phù sa yên ả trôi trong nắng chiều
Cánh cò trắng tìm đường về trước khi hoàng hôn kịp tắt
Em nhởn nhơ ngắm tia nắng cuối cùng
Giữ lại chút ấm áp
Của một ngày dài tự do


Ngày anh bước qua đầu làng
Với hoa gấm đón đưa
Rước thám hoa về vinh quy bái tổ
Là ngày ánh mắt em đuổi theo anh


Ngày em đã biết yêu
Hoa thắm nở sau vườn
Không giấu nổi ngàn hương đang thơm ngát
Gió cứ mang theo những lời ca đang hát
Nói về em, nói về anh


Ngày em đã biết yêu
Mưa kéo dài những vấn vương
Và nắng đong đầy sợi nhớ thương
Gió chẳng còn lặng yên
Rì rầm kể câu chuyện ngàn xưa nữa


Ngày em đã biết yêu
Má khẽ ửng hồng khi ai đó vô tình nhắc tên anh
Trái tim khẽ bồi hồi không chịu yên trong lồng ngực
Là ngày em mong thấy anh dù chỉ là một chút
Ngang qua cánh đồng lúa đang bát ngát xanh


Ngày chúng ta yêu nhau
Là ngày chúng ta bắt đầu
Kể tiếp câu chuyện ngày xưa đang kể …

NUÔNG CHIỀU

Em có thể chạy về vùi đầu vào ngực anh?

Như đứa trẻ con chạy về rúc vào lòng mẹ

Anh bao dung, khiêm nhường nhỏ nhẹ

Ngoan, ngoan nào cô bé của anh

Em có thể chạy về nhõng nhẽo với anh?

Như cô em gái thuở nào mới lớn

Có chàng trai thủ thỉ, mặt mày hơn hớn

Bĩu môi cười, đừng có mà trêu em

Em có thể chạy về hờn dỗi với anh?

Bắt nạt anh như bà cô già khó tính

Anh hiền hòa mỉm cười an định

Trẻ con mà, mãi chẳng lớn được đâu

Em có thể chạy mãi tận nơi đâu

Có lẽ cũng không muốn rời vòng tay ấy

Dù đôi lúc chợt vu vơ lắm đấy

Nhưng thật mà, chỉ muốn chạy về bên anh

ĐỔ LỖI

Ừ thì biển cứ khẽ lao xao

Biển có sóng do gió rì rào ru vỗ

Sóng có gầm gào cũng do ghềnh đá

Biển có lững lờ vì gió ở nơi xa

Ừ thì lá cứ vàng lại xanh

Cây trơ trọi cũng vì không có lá

Cây nẩy lộc cũng do tới thời cây trổ

Lá chẳng thể nào giữ mãi trên cành

Ừ thì tuổi xuân cứ qua đi rất nhanh

Ta hối hả bởi vì ta toan tính

Không kịp nhận ra thực tại từng phút giây an định

Nhận ra vô thường trôi qua kẽ yêu thương

Ừ thì cũng gọi là chút vấn vương

Một chút nhớ mong một người không hẹn ước

Trái tim đập dịu dàng không hiểu được

Sóng cớ vì sao không có gió lại rì rào

Mình hẹn nhau

Mình hẹn nhau cuối chân trời đi anh
Nơi anh có thể đứng hàng giờ đợi
Không lo hoàng hôn hay ngày mai đang tới
Vì lẽ rằng nơi ấy chỉ có ánh bình minh

Hay mình hẹn nhau phía bầu trời cao xanh
Nơi tinh tú ngàn năm vẫn sáng
Ở nơi đó ngày ngày tháng
Không lo nắng hạ về và gió chở mùa sang

Mình có thể hẹn nhau nơi nào giữa không gian?
Chỉ có hai ta bình yên ở đó
Chỉ dịu dàng với những điều rất nhỏ
Dung dị đời thường vô nghĩ vô lo

Có thể không?
Bước thời gian sẽ chẳng dừng lại bao giờ
Những gian nan vẫn ở đó đợi chờ
Ta chỉ có thể…

Chánh niệm đi … ngồi đó mà thẩn thơ

NGƯỢC

Có bao giờ anh hỏi gió heo may

Sao se lạnh khi mùa thu vừa tới

Hoa xuyến chi nở trắng lòng bối rối

Một nụ cười rớt lại ở phía sau

Có bao giờ ô thước bắc cầu

Ngưa lang chức nữ giận nhau không nói

Mưa đỏng đảnh ướt nhèm trên lối

Mặc thời gian hờ hững buông trôi

Có bao giờ xuân hạ thu đông

Bốn mùa đến bốn mùa đi không dấu vết

Phượng vẫn đỏ tới ngày giáp tết

Đào vẫn hồng trong gió bão mưa giông

Có bao giờ anh hỏi người dưng

Để câu hỏi ngập ngừng chờ lời đáp

Để hạ thu về đông sang xuân ấm áp

Hoa lá nảy mầm, chim chóc hót vui quanh