Ngay đây Niết bàn

Trăm năm trong cõi người ta

Chữ đời chữ đạo thật là khéo chia

Đời đường này, đạo đường kia

Tìm đâu ra lối phân chia rõ ràng

Thôi thì chẳng phải nghĩ bàn

Ngay đây, ngồi xuống Niết bàn mở ra

Cuộc sống đơn giản

Cuộc sống thật đơn giản
Đến đi thật vô thường
Có mặt hay không có
Chỉ một niệm là buông
Ngã hay không, chấp trước
Chỉ để tạo vai trò
Không còn gì quan trọng
Ngã đó cũng tàn tro
Tướng đủ duyên mà hiện
Nhân hữu ý hữu tình
Là còn chìm bể khổ
Vì ái luyến vô minh
Tâm có sầu có khổ
Vì mong ngóng hữu vi
Thêm tương lai quá khứ
Còn oan trái thị phi
Tâm như đài gương sáng
Không duyên không hữu tình
Nhân không mang tạo tác
Đẹp mãi ánh bình minh

Tân Sửu

Tân Sửu năm nay không khà khà
Không ồn, không ã, không xa hoa
Ngắm nhìn Xuân đến trong tĩnh lặng
Tâm Bình – An – Định, Tuệ nở hoa

Sương đêm

Anh có nghe tiếng sương đêm

Đang chạm mình khe khẽ
Trong một đám lá cỏ
Đợi sớm mai bình minh
Anh có nghe nhớ thương
Đang rì rầm nỗi nhớ
Hát vài bài ca cũ
Gửi đến anh yêu thương
Anh có nghe tiếng em
Đang thì thầm khẽ nói
Em yêu anh , yêu anh

Làm sao

Làm sao đong được ân tình

Làm sao đong được trong mình có nhau
Làm sao đong được mai sau
Hư vô khép nẻo đợi nhau cùng về

Căn phòng trống

Căn phòng trống

Em cô đơn
Anh cô đơn
Hai mảnh đời ghép lại
Khớp hay là thẳng băng
Căn phòng trống
Có đủ không?
Chứa nụ cười
Chứa nước mắt
Chứa niềm đau
Cả những chiều hoang vắng
Căn phòng trống
Lạnh lẽo những mảng màu
Loang lổ
Vết rêu xanh
Úa màu
Lưa thưa
Vài sợi nắng
Căn phòng trống
Em lặng lẽ
Xếp lại
Những ký ức
Những kỷ niệm
Lên những ô kệ
Trưng bày
Căn phòng trống
Văng vẳng
Lời thì thầm réo rắt
Trở về
Trở về
Bên anh

Mùa yêu thương mới

Bên mái tranh nếp rơm

Đón mùa yêu thương
Mùa lắng sâu ấm áp
Gió bên đồi thông bát ngát
Rì rào khe khẽ lời kinh
Lắng nghe bao lời tự tình
Lời khúc hát
Lời ngân nga
Lời ru ơ hời
Cả những lời nỉ non
Day dứt
Của cuộc đời
Và nắng
Và gió
Và mây bay
Cứ nhẹ nhàng khe khẽ
Cuộc sống dẫu gánh gồng
Dẫu lo toan
Hay ồn ào
Não, nhiệt
Có thể nào đối diện
Rồi đứng nhìn
Chầm chậm như những áng mây trôi
Chỉ cứ thế thôi
Bên đồi
Nghe thông rì rào
Lời kinh khấn nguyện
Một mùa yêu thương

Yêu em trong veo

Để anh với làn mây

Quàng lên em cho ấm
Thêm một chút tia nắng
Rực hồng khuân mặt em
Để anh với làn gió
Nhẹ cài lên tóc em
Thêm một chút thương yêu
Thơm cả con phố nhỏ
Để anh với lá cỏ
Trải nhẹ cho em nằm
Thêm một chút sương mai
Mềm giấc mơ em ngủ
Để anh đến bên em
Yêu em thôi nhè nhẹ
Hôn em thôi rất khẽ
Trong em là trong veo

Anh có thể

Anh có thể trải được con đường

Bằng đầy dấu yêu và nỗi nhớ
Bằng khung trời mơ mộng
Rồi thả em lên cùng vầng trăng
Anh có thể trải được tháng năm
Lấp đầy những vết đau cắt xé
Lấp đầy những đêm dài khô lệ
Rồi làm nảy mầm lên những cánh bồ đề
Anh có thể trải được lòng anh
Để em bước đi trên bình lặng
Để mỗi sớm mai không còn là xa vắng
Rồi gói lòng anh ôm lấy lòng em
Anh có thể có thể không
Tháng năm không quay mòng mòng được
Mỗi vết da nhăn là một điều ước
Để em yêu và được yêu thật lòng

Vẫn là anh

Vẫn là anh là tình yêu của em

Là ngọn gió mong manh khẽ làm chiếc chăn ru em mỗi tối
Là tia nắng đầu tiên đánh thức em trong làn tóc rối
Là mặt trời ngắm nhìn em ngái ngủ mỗi sớm mai
Vẫn là anh là bình yên của em
Là bàn tay nắm chặt cùng em vượt qua giông bão
Là bờ vai đưa em qua những cung đường đầy chông gai, hư ảo
Là trái tim hòa với em những nhịp đập dịu dàng
Vẫn là anh là kiếp sống của em
Là đánh thức em tìm về với tình yêu trong sáng
Là nảy mầm lên bồ đề tâm trong chiều hoàng hôn chạng vạng
Là khơi nguồn dòng chảy từ ngàn xưa chưa kịp chảy bao giờ
Là anh
Là anh cho em thật là chính em