Về đi em

Về đi em
Gió đã hát khúc ca đợi chờ
Nắng đã hát khúc ca nhuộm màu
Và trăng lên soi bóng những hình hài
Câu chuyện ngày xưa
Bóng ai hao gầy
Rảo bước trong thu vàng
Hắt hiu trong ráng chiều
Về đi em
Lệ đã ngắn trên mi đong đầy
Khóe môi đã ngân câu ơ hời
Và trong tim sao giữ mãi bóng hình
Câu chuyện ngày xưa
Tim ai lỗi nhịp
Rợp trời lá me bay
Mênh mông một khoảng trời
Về đi em
Con phố dài ngóng trông em

Không rõ

Nhập nhằng con số
Nỗi nhớ k tên
Có một khoảng quên
Có một khoảng nhớ
Khoảng không còn rõ
Kí ức năm xưa
Khoảng thoáng sương mờ
Quên trong vô thức
Khoảng nào có thực
Không thể đặt tên
Nhớ nhớ quên quên
Là ngồi đếm quỹ

Cho ta hỏi

Ta khẽ hỏi
Thật lòng một câu thôi
Có khi nào trong trái tim người còn chỗ
Một chút thôi
Một khoảng dành cho ta
Ta khẽ hỏi
Thật lòng một câu thôi
Có khi nào người ngước nhìn trời cao thì thầm khẽ nhắc
Một cái tên
Cái tên đó là ta
Ta khẽ hỏi
Thật lòng một câu thôi
Có khi nào người nghe trong hương gió
Tiếng của ta
Khẽ hát tiếng yêu người
Ta khẽ hỏi
Thật lòng một câu thôi
Có khi nào người thấy gần thật gần
Ta kề bên
Hư vô nhưng rất thực
Một câu hỏi
Ngàn năm không hồi đáp
Để người đi trong gió núi hương ngàn
Để sao trời lấp lánh những ánh vàng
Để buông lơi tên ta trên những cung đàn trầm
Để câu hát cất lên thả tương tư theo gió
Và để nhớ thương ngàn năm vẫn giữ
Có một ngày ta chạm ánh trăng thơ

Có những lúc muốn ngồi một mình

Có những lúc muốn ngồi một mình
Lắng nghe chuyện nhân gian trôi qua từng hơi thở
Đến rồi đi nhẹ nhàng buông bỏ
Như giọt sương mai rơi giữa hồ thu
Có những lúc muốn ngồi một mình
Nghe những làn hương thoảng bay trong gió
Đến rồi đi không cần níu giữ
Như giọt thời gian rơi giữa thiên thu
Có những muốn ngồi một mình
Ngắm mặt trời lên sáng dần trên sông vắng
Tỏ rồi lặn không còn hình bóng
Như hạt nắng vàng rơi giữa mênh mông
Có những lúc muốn ngồi một mình
Đếm thời gian trôi qua từng kẽ lá
Đến rồi đi không còn nhắc nhớ
Như chuyện hôm qua chưa thể bắt đầu
Có những lúc muốn ngồi một mình
Cảm nhận rõ trái tim ta đang tập
Từng tiếng một dịu dàng không tấp nập
Như chuông chùa ngân mãi tiếng hư không

Người đừng gọi tên ta

Người đừng gọi tên ta
Giữa mịt mùng nỗi nhớ
Giữa gầm gào sóng vỗ
Thét gào tên của ta
Người đừng gọi tên ta
Mà hãy ôm thật chặt
Để hai ta có thật
Hơi ấm truyền sang nhau
Người đừng gọi tên ta
Hãy xòe tay mở mắt
Ngắm giọt mưa trong vắt
Trên mi và trên tay
Người đừng gọi tên ta
Trong chốn cõi ta bà
Hai ta hai nỗi nhớ
Không thể nào dừng chân

Ngồi cạnh em

Cho ta ngồi cạnh bên em nhé
Ngắm trời sao và sóng vỗ rì rào
Nghe gió hát và biển ru nỗi nhớ
Thì thầm ngàn năm đợi mãi không thôi
Cho ta ngồi cạnh bên em nhé
Gần nhau hơn gần một chút thôi
Nghe hơi ấm trong em và trong tôi
Róc rách chảy qua từng hơi thở
Cho ta ngồi cạnh bên em nhé
Để biết nhau đang ở rất gần
Để thấy rõ ta đang rất thật
Không phải mơ không phải hư vô

Đừng để lạc mất nhau

Để cho gió cất ngàn tiếng ca, khúc ca ngân nga những bẽ bàng

Để cho gió cất ngàn tiếng ca, khúc ca ngân nga những lỡ làng
Hòa trong gió ngàn
Một ánh sáng nào
Soi lại những kiếp sống ta bên nhau
Yêu thương ta trọn trao
Ngỡ như thời gian
Ngỡ như tháng năm
Không xóa nhòa
Để rồi như gió
Gió cuốn bay xa
Để rồi như lá
Lá thả trên sông
Để rồi mênh mông
Mênh mông
Ngàn đóa hoa kia
Có nhuộm phai sắc hồng
Ngàn nhớ mong kia
Có nhuộm màu ngóng trông
Để rồi như gió
Gió cuốn bay xa
Để rồi như lá
Lạc nhau giữa dòng
Hư không
Màu thời gian có phai
Kỉ niệm xưa có ai
Còn giữ
Một mai không em
Tìm về lối quen
Lời thề năm xưa
Ta còn nhắc ai nhớ ai quên

Trở về trong màn đêm

Trở về trong màn đêm
Những chiếc đèn cao áp chếch nghiêng nghiêng trên nóc những tòa nhà cao tầng
Ánh sáng chênh chếch chông chênh
Người với người vội vã
Không kịp nói câu giã từ
Tiễn biệt một mùa đông giá
Gửi lại những xót xa
Những ánh sáng trên cao
Không đủ chiếu soi gương mặt hồng của nàng
Khẽ mỉm cười khi chạm vào những yêu thương cất giấu
Có gì đâu
Một vết xước xưa cũ khắc lên chiếc lá
Để rồi thả trôi theo dòng
Bảng lảng trôi về mênh mông
Viết lên những lời ca chênh chông
Ngọn đèn cao áp sáng trên nóc nhà cao tầng
Qua đôi mắt người thi nhân bỗng biến thành trăng lấp lánh
Ánh bàng bạc rọi qua ô cửa
Sau tấm rèm
Những vòng tay ôm chặt lấy nhau
Sưởi ấm những nỗi đau
Để yêu thương hóa giải những khát khao, những hư ảo
Ngọn đèn chênh chếch
Soi rọi bước chân cô liêu
Gửi trong gió niềm yêu
Của kẻ lang thang đang hát khúc ca tìm về

Thinh lặng bên nhau

Có một ngày tôi sẽ
Ngồi bên bạn thật lâu
Chỉ bên cạnh nhau thôi
Và chẳng nói điều gì
Để cho trái tim đập
Một nhịp một nhịp thôi
Để cho hai tâm hồn
Vui đùa với ánh sáng
Hát ca cùng trăng sao
Ngắm chủ nhân của chúng
Thật an bình biết bao
Có một ngày tôi sẽ
Nhìn mắt bạn thật lâu
Chỉ nhìn vào mắt nhau
Và chẳng nói điều gì
Để cho hai ánh mắt
Một hướng một hướng thôi
Để cho hai tâm hồn
Giao hòa với đất trời
Bay lên với mây gió
Quên chủ nhân của chúng
Đang hạnh phúc tự do
Có một ngày tôi sẽ
Tĩnh lặng có một mình
Chẳng nói một điều gì
Chỉ cần nhắm mắt lại
An nhiên đầy trong tôi

Đêm đông

Đêm đông
Những ngọn đèn lồng
Treo ngúc ngơ trên cây
Đâu đây
Những cơn gió lạnh
Thổi qua tim nghe giá buốt
Đêm đông
Sao trời phía xa
Sáng lấp láy mênh mông
Chênh chông
Những bàn chân khuya
Bước lang thang trên phố vắng
Đêm đông
Những lời hát ca
Khẽ ngân nga trong tim
Luyến la
Những tự tình trầm
Ru em giấc ngủ ngoan
À í a
Tương tư mùa đông
Đi qua những giá lạnh
À í a
Trái tim mùa đông
Theo những bước lang thang
À í a
Yêu em mùa đông
Trong lời ru miên man
À í a ối a
Mùa đông