Có muộn không?

Anh đừng yêu em như vậy
Đã muộn rồi
Một khoảng trống ngoác ngơ
Sao anh không yêu như ngày xưa còn hò hẹn
Lời nói yêu sao trót lưỡi đầu môi
Anh mải vui bên những hò ơi
Để em lại một mình chênh vênh
Khoảng trống
Mênh mông
Những đêm đông
Vòng tay ai hờ hững
Hay đơn mình gối chiếc
Em không hề hối tiếc
Nhưng mình rất gần mà xa lại thật xa
Em không còn khóc vì những nỗi buồn xót xa
Hay bờ vai còn rung lên thổn thức
Em đã sống một cuộc đời rất thực
Quen với tháng ngày
Với khoảng trống hư hao
Đời người con gái ai chẳng có ước ao
Một người con trai năm tay mình đi qua năm tháng
Và sáng sáng bên những nhành mai trắng
Thả tiếng đàn cất lên những khúc tự tình véo von
Nước mắt dẫu có còn
Em cũng không nhỏ giọt lên những nỗi buồn vui vô cớ
Em gom lại kết thành những thanh âm thương nhớ
Góp lại thành vần thơ
Thả vào những hư vô
Người vô tình nhặt được những mộng mơ
Đem yêu thương đặt vào một bình pha la tuyết
Trắng trong và tinh khiết
Một mảnh trời của em
Em sẽ gieo lên những ngọt ngào ngát hương
Để hoa trái bung mầm trên vô vàn thương nhớ
Để xuân về đất trời rạng rỡ
Mặt trời hồng
Hoa cũng hồng
Trên mi mắt em long lanh

Biển ơi – anh nhớ em

Biển ơi
Anh nhớ em vô bờ
Em có biết
Con sóng còn tìm bờ ôm ấp
Anh biết tìm em nơi đâu
Em ơi
Biển vẫn thế
Ngàn năm hát thì thầm nỗi nhớ
Còn anh đứng thét gào
Hai tiếng
Yêu em
Nắng vẫn xanh
Trải dài trên bờ cát trắng
Anh vẫn đi tìm
Một dáng hình
Trên bóng nước mênh mông
Gió ơi
Có thể nghe thấy tiếng em cười
Mây ơi
Có thể nghe thấy tiếng em gọi
Từ ngàn năm
Anh vẫn đợi
Mà không thể thấy
Không thể nghe
Biển ơi
Ru bờ nhé
Giữ lại cho ta
Hai tiếng: yêu em

Bước đường tu

Em rồi sẽ bước vào chốn đường tu
Bỏ lại anh cùng trái tim ngục tù
Chôn chặt em và kỉ niệm xưa cũ
Buông em đi như đông đã bỏ thu
Em rồi sẽ bước vào chốn không mây
Bỏ lại anh cùng lá úa trên cây
Treo nhung nhớ phơi khô cùng năm tháng
Lỡ xuân rồi xuân bỏ gió heo may
Em rồi sẽ bước vào chốn vô vi
Bỏ lại anh cùng năm tháng xuân thì
Cắt đứt nhân duyên vùi mộng ước
Hạ đến thu tàn đông lại đi

Nếu có lần

Nếu có lần em bước qua vùng tăm tối
Em sẽ thấy rằng một tia sáng quý gấp ngàn vạn lần
Những tờ tiền rồi thả trôi theo gió
Vì chẳng có gì còn giá trị để đổi trao
Nếu có lần em bước qua vùng tăm tối
Em sẽ thấy tiếng hát cất lên trong sâu thẳm cuộc đời
Mang nỗi buồn gửi vào nơi dĩ vãng
Hạnh phúc đến thật gần dẫu có mong manh
Nếu một lần em bước qua vùng tăm tối
Em sẽ thấy những nụ cười thật buồn
Trên gương mặt xanh xao gày trơ xương má
Nhưng ánh mắt vẫn rạng ngời như tia nắng sớm mai
Nếu một lần em bước qua vùng tăm tối
Hãy dừng lại lắng nghe trái tim mình
Hãy tĩnh lặng để cảm nhận từng hơi thở
Hãy sẻ chia những điều có thể
Hãy khóc, hãy cười, hãy cất khúc ca
Hãy đến và trao nhau những đóa hoa
Đang nở trong trái tim đầy yêu thương nhân ái
Hãy đến và trao nhau những cây trái
Từ hạt mầm của trí tuệ bát nhã chân như
Và đơn giản thôi
Hãy đến và trao nhau một cái ôm thật chặt
Trong sớm cuối đông xuân đã bên rồi

em có biết không

em có biết bầu trời đầy nắng
dưới hàng cây
ta đứng chờ em
con phố dài
nỗi nhớ không tên
cứ lặng lẽ chảy qua miền yêu thương nào không rõ
em có biết bầu trời đầy gió
trên tán lá vàng
chim ca hót líu lo
góc phố nào
bước chân ai qua
cứ lặng lẽ song hành cùng năm tháng
em có biết tim ta đầy thương nhớ
trong thẳm sâu
những con sóng xô bờ
con sóng đó
ngàn năm vẫn thế
cứ lặng lẽ ru bờ lặng lẽ hát khúc yêu thương

Về đi nhé em

Về đi em
Con phố giăng mắc cười
Cây sấu già
Ngơ ngác
Lá vàng
In dấu chân
Em qua
Về đi em
Về bên nhau
Cây xanh tươi
Sẽ ra hoa
Hoa mỉm cười
Về đi em
Về bên nhau
Phố đông người
Sẽ ríu ran
Tiếng em cười
Về đi nhé
Về ngồi lại trên phố
Lặng yên bên nhau
Về đi nhé
Về đạp xe lang thang
Bình an bên nhau
Về đi thôi
Ta đây rồi
Chỉ thiếu bàn tay ai
Đang buông lơi
Về đi thôi
Nghe câu ru hời
Cất lên trong sâu thẳm
Tiếng cuộc đời
Về đi em ơi
Về đi em ơi
Trên con đường ngày nao ta chung đôi
Trên con đường ngày nao ta trao lời yêu trên môi
Ngọt ngào
Về đi nhé em ơi

Về lại thanh xuân

Gió khẽ reo
Nắng khẽ rung
Mắt ai mơ màng
Trong gió chiều
Trên phố buồn
Bàn chân ai bước lang thang
Kìa mùa trên phố
Xuân đã sang
Nhuộm sắc hồng
Đào hoa thắm
Nắng lung linh
Môi em cười
Dịu dàng
Tiếng đàn ai ngân vang
Tiếng lòng ai mênh mang
Ru đời miên man
Gió ngàn ơi vi vu
Mây trời ơi lãng du
Đưa nhau về cõi mơ
Ớ ơ ớ
Tơ trời
Dăng ngang
Tơ lòng
Còn mang
Để cho nhớ thương hôm nào
Để cho ánh trăng hôm nào
Để cho mắt môi ai trao
Trong thẳm sâu
Trong từng tiếng ru ơ hời
Gió khẽ reo
Nắng khẽ rung
Người với người
Nắm tay
Đi qua tháng năm
Tìm về tuổi thanh xuân

Đang yêu

Chẳng có gì hay
Cũng chẳng có giác ngộ
Chẳng có con đường
Cũng chẳng có đích đâu
Còn ồ còn à
Còn tuyệt còn vui
Còn thấy chân như mở ra
Thì cũng như thấy cửa địa ngục
Niết bàn là cái gì
Con đường là cái gì
Tham mê trong một trạng thái
Bám chấp trong một lối đi
Nghĩ rằng ta đã đến
Thì cũng như gió mây
Trôi lững lờ trên bầu trời
Cứ tưởng trời là định
Cứ tưởng trời là tĩnh
Mà cũng chỉ là ảo ảnh vô thường
Do ngã tự đặt ra
Đâu là trời đất bao la
Trong cái vũ trụ rộng lớn này
Đâu là hằng hà sa số
Trong một cõi hư không này
Chẳng có gì hết
Xòe tay ra mà xem
Chẳng có gì hết
Mở mắt ra mà xem
Có gì không?
Không có gì
Ta là ai
Ai là ta
Chẳng là ai
Càng chẳng có ta
Chẳng có con đường
Cũng chẳng có đích đến
Xòe tay ra
Những hạt sương li ti bay đọng lại
Mở mắt ra
Những đóa hoa sớm mai đang rung rinh khoe sắc
Chỉ thế thôi
Ta thấy mình đang thở
Đang sống
Và đang yêu

Lạnh

Hà Nội lạnh lắm anh biết không
Gió thổi vụn vỡ những hư không
Lầu son gác tía mình em đứng
Trống vắng lạnh lùng với mênh mông