Hãy tin anh

Hãy tin anh
Khi bình minh đang ló rạng
Trên ngôi nhà màu xanh dương
Một vườn hoa ngát hương đang dành tặng em
Hãy tin anh
Dù bầu trời có bão giông
Trong mắt ngấn lệ đã đong đầy
Một bàn tay đang vén những làn mây trôi xa
Hãy tin anh
Nắng có thiêu đốt trái tim
Hay làm cả khu rừng rụi cháy
Một cơn mưa đang làm mát cả không gian
Hãy tin anh
Tin một lần thôi
Hãy nhìn vào mắt anh
Và thấy anh có thể
Ngồi bên em bình yên và an ủi
Khẽ nhẹ nhàng cho em ngả nhẹ vai
Hãy tin anh
Tin một lần thôi
Hãy lắng nghe trái tim anh
Và thấy anh có thể
Dù không thể chứa nổi nhiều người
Nhưng một mình em cũng là quá đủ
Để em ngồi đợi nắng đang lên
Hãy tin anh
Tin một lần thôi

Nhặt tặng em

Anh sẽ nhặt tặng em
Cả bầu trời đầy nắng
Và những con sóng vỗ
Tung bọt trắng dưới chân

Anh sẽ nhặt tặng em
Tuổi thanh xuân mơ mộng
Gói vào trong nỗi nhớ
Gửi vào trong biển sâu

Anh sẽ nhặt tặng em
Một tình yêu nhiệm màu
Một tình yêu trong sáng
Chỉ dành riêng cho em

Giữa muôn trùng biển gọi
Anh dành trọn trao em
Một tình yêu vô tận
Để sóng hát muôn đời!

Đoạn đường chung bước

Mình đã cùng nhau đi một đoạn đường
Nơi những khói sương bảng lảng
Nơi gió lượn, mây trắng lững lờ bay
Nơi những chú trâu ngơ ngác gọi
Cánh đồng xa lúa chín vàng
Mình đã cùng nhau đi một đoạn đường
Nơi ngượng ngùng thuở ban đầu mới chớm
Nơi ánh mắt giấu thẹn thùng không dám nói
Nơi trái tim lạc bước bối rối
Chiều lao xao ngọn gió thổi thì thào
Mình đã cùng nhau đi một đoạn đường
Nơi nắng tắt hoàng hôn buông trên sông vắng
Nơi ánh trăng chênh chếnh với sao khuya
Nơi đêm khuya thức đợi trời sáng
Giọt sương đợi ánh nắng ban mai
Đoạn đường dài nhịp chân ai mau bước
Tiếng sáo diều níu gọi chiều nhớ thương
Tiếng gió vi vu thổi đưa ta về năm tháng
Tiếng lòng lắng nhịp nơi ta chung bước một đoạn đường

Em muốn nói yêu anh 

Em muốn nói yêu anh

Trước khi em quên mất

Tại sao mình yêu anh
Em muốn nói yêu anh
Trước khi em quên mất
Tại sao mình nhớ anh
Bầu trời xanh rất xanh
Còn mây thì rất trắng
Đại dương thì rất thẳm
Chỉ có đó mình anh
Tại sao em yêu anh
Em cũng không nhớ nữa
Bắt đầu từ hôm bữa
Mình dạo chơi bên nhau
Có cơn mưa rất mau
Mình cùng nhau đi trốn
Bên mái hiên góc phố
Mình cùng nhau đếm mưa
Từng hạt từng hạt xưa
Dội kẽ vào kí ức
Vào miền của vô thức
Để mình khẽ nhìn nhau
Một ánh mắt đưa mau
Một ánh mắt khẽ lảng
Một ánh mắt mênh mang
Vẫn gặp nhau ở đó
Tình yêu như cơn gió
Dịu dàng và bình yên
Để mỗi khi đêm đêm
Ru nhau vào giấc ngủ
Để sớm mai thấy đủ
Được nhìn thấy nhau cười
Để hoa nở thật tươi
Chào hạnh phúc mới tới
Tại sao em nhớ anh
Em cũng không nhớ nữa
Khi mà trăng khẽ hứa
Sẽ hẹn hò cùng mây
Cho dù có ở đây
Hay muôn ngàn năm nữa
Trăng còn nhớ hay quên

Bận

Có những ngày đi qua vùng thương nhớ
Nhận thấy lòng người sao cứ bận vì ai
Người thì bận ru mình với những giọt sương mai
Người thì bận ồn ào nơi phố cũ
Người thì bận ngác ngơ theo cơn gió
Bận giật mình với một bóng thân quen
Có những người bận với nỗi nhớ không tên
Bận ghen tuông với những điều vô cớ
Bận giận hờn suy tư không căn cứ
Bận phiền lòng với cả những ngày xưa
Bận nghĩ về một ngày vắng cơn mưa
Phố sẽ buồn thênh thang trên lối vắng
Bận nghĩ về một ngày không có nắng
Tán lá vàng sẽ có ai bước qua không
Bận nghĩ ngợi về những gì rất mênh mông
Những gì mà chính mình không thể rõ
Rồi trầm tư thẹn thùng cùng cơn gió
Bận sao trời mây khẽ đuổi gió đưa
Bận hoài hoài bận từ sáng tới trưa
Bận xuyên luôn sang những chiều bối rối
Bận thêm cả những khi trời buông tối
Bận cả vào giấc mộng mỗi đêm khuya
Bận thao thức, bận suy tư, bận mơ màng
Bận không thấy lá đang đỏ, nắng đang rất vàng
Bận không thấy bầu trời xanh xanh ngắt
Bận không thấy điều gì ngay trước mắt
Bận không thấy ai đó đang nhìn thật yêu thương
Bận không thấy trong gió thoảng mùi hương
Cây ngọc lan cuối phố thoảng hương nồng
Để rồi
Bận không thấy giây phút nào đáng sống

Vô đề

Ngác ngơ phố cũ bàng soi bóng
Lơ thơ sợi nắng đậu tường rêu
Tương tư gửi gió về phương ấy
Tự tình với cảnh ngây ngất ngây

Cửa Phật

Nắng chiếu vườn xuân buông lối cũ
Gió thoảng đưa rèm tỉnh cơn mê
Mây trôi gạt bỏ bao giông bão
Lòng tự lắng trong chẳng khen chê
🌼
Trước thềm mai trắng bung sương sớm
Dưới vườn đào thắm nhụy còn vương
Cổng chào rực rỡ vàng hoa cúc
Dẫn lối lòng ta hoa với hương
🌼
Xào xạc thông reo ru hồn nhớ
Róc rách suối ngàn tự ngẩn ngơ
Thủ thỉ bên hiên lời tự vấn
Lằng lặng nghe lòng gõ nhịp thơ
🌼
Tương tư buông lại bên hè vắng
Cửa Phật thảnh thơi ta về nhà

Vô đề

Sao em bảo ta nói điêu
Mà không hiểu những điều ta bối rối
Bàn tay nào giật vội
Không dám chạm vào nơi trái tim
Có những lúc ta lặng im
Nhưng không có nghĩa là ta không nghĩ
Về em, về ta, về những câu chuyện cũ kĩ
Về những lời thủ thỉ
Về những tiếng vọng từ miền xa xưa
Ta lặng ngắm những hạt mưa
Khẽ bay bay trong gió
Có điều gì không rõ
Trong nhịp thở của ta
Những nhịp thở vào, thở ra
Như sợi tơ buông theo những lời nguyện cầu
Sao ta lại nghĩ những chuyện đâu đâu
Những câu chuyện không đầu không cuối
Những bài thơ viết vội
Theo mạch dòng suy nghĩ mênh mang
Rồi bỏ dở đoạn kết thênh thang
Cho ai lấp đầy vào đó
Hoặc cũng có thể thả trôi theo gió
Trả về trời những mộng ước mong manh
Uh, thì trời rất xanh
Và mắt em thì trong veo như màu nắng
Vẻ đẹp thuần khiết tựa ánh trăng
Ca từ dành cho em chẳng từ nào sánh nổi
Hừm, thảo nào em bảo ta nói điêu

Bắt đền anh

Bắt đền anh làm mùa xuân lạc mất
Giọt mưa nào chưa kịp rớt xuống vai nghiêng
Đào chưa đơm, nụ đã bung khoe sắc
Mắt ai cười lấp cả nắng trong veo

Bắt đền anh làm tim em lỗi nhịp
Trong chiều buông tiếng bìm bịp kêu suông
Trong gió thoảng tiếng suối ngàn róc rách
Tiếng đàn ai hòa trong gió trong sương

Bắt đền anh làm nắng ngập trời xuân
Ngập cả một trời hồng thương nhớ
Ngập thênh thang và bàn tay bỡ ngỡ
Khẽ chạm rồi để thấy nắng mênh mông