Yêu chưa đủ?

Cứ mỗi khi ôm anh
Em sợ mình chưa ôm đủ
Một vòng tay bé nhỏ
Có ôm trọn trái tim anh

Thời gian trôi qua rất nhanh
Chúng mình sẽ cùng già đi và chết
Bàn tay nào vun nắm đất
Cho người nằm dưới đám cỏ xanh kia
Giọt lệ sẽ cạn khô nơi khóe mi
Chỉ còn là vết nhăn nhúm
Thầm chúc nhau bình an
Và hẹn gặp lại phía chân trời

Chúng mình đã cùng trao nhau nụ cười
Và cả những nỗi buồn vui ngày còn trẻ
Cùng chăm những đứa bé
Rồi cùng nhìn chúng lớn lên

Có những lúc ở bên
Mình đã tưởng như xa cách
Có những lúc hờn trách
Chỉ vì những vụn vặt nhỏ nhoi
Có những lúc không nói
Thậm chí không cười thêm một chút
Nhưng giận hờn rồi chỉ để gần lại những yêu thương

Anh thì thầm
Hãy ôm lấy anh
Gần anh thêm chút nữa
Vòng tay này sẽ đủ nếu có anh nối thêm

Tiếng vọng

Chàng có nghe tiếng từ ngàn xưa vọng lại
Em gửi tương tư vào những nốt đàn trầm
Tiếng ru hời vẫn còn đó âm thầm
Khe khẽ gọi ta trở về nơi miền vô thức
Dấu yêu ơi mộng hay là thực
Đưa tay chạm vào nào có thể thấy được đâu
Đợi chờ người em đã đợi rất lâu
Câu hát ngân dài nỗi nhớ mong từng hồi không dứt
Tiếng yêu thương khẽ gọi người trong ký ức
Trở về bên nhau ta tấu lại khúc nhạc hồng trần

Gói lại thời gian

Nỗi nhớ cứ buông hoài
Từng bàn tay trên phím đàn
Nước mắt cứ lăn dài
Từng giọt khuya giữa phố buồn
Từng bàn tay năm ngón
Ru nỗi nhớ trên những mộng mơ
Từng hồi chuông lưu luyến
Đón ai đang… về
Người có hay chiều nao
Tiếng ca vọng xa nơi miền vắng
Người có hay thời gian
Không thể ngừng rơi những giọt buồn
Đâu rồi bàn chân bước lặng
Đi tìm một cõi hư vô
Người có hay ngày xưa
Lá rơi sương khuya lạnh lùng
Người có hay lòng ta
Mãi yêu mãi thương một người
Đâu rồi bàn tay nắm chặt
Đi về một giấc mơ xưa
Nhìn lá rơi buồn thương
Những ân tình không trọn
Nhìn lá rơi lòng đau
Lời xưa người xưa nay còn đâu
Thôi đành gói lại thời gian
Trả về những ngày mưa …tháng ba

Một chút

Có một chút nỗi nhớ
Thực sự là rất đau
Có một chút mưa mau
Đủ làm dịu cái nắng
Có một chút trống vắng
Hay là khoảng nhớ mong
Có một chút trong lòng
Nghẹn ngào nơi lồng ngực
Có một chút kí ức
Đẹp tựa như trong tranh
Có một chút mong manh
Gói vào trong mơ mộng
Có một chút ngóng trông
Đợi người qua lối ấy
Chỉ là người không thấy
Ta luôn ở phía sau

Đừng để nếu giá như

Có một khoảng mênh mang
Rớt sau thềm phố vắng
Em có đợi anh về
Sau nắng tắt tháng ba?
Hà nội đang mùa hoa
Hạ đang tràn trên phố
Em lục trong nỗi nhớ
Gấp tặng anh mộng mơ
Dệt một mảnh tình thơ
Bắc cầu làm mưa tới
Nắng giận hờn khẽ nói
Đừng để gió hờn ghen
Đừng để ướt mi em
Đừng để tim đau nhói
Đừng lặng thinh không nói
Đừng để nếu giá như

Kết nỗi nhớ

Nếu nỗi nhớ có thể kết thành sương
Ta sẽ đem sương giăng trắng trời hà nội
Em đừng giận đừng hờn đừng vội
Làm nắng lên tan mất những mong manh
Nếu nỗi nhớ có thể kết thành mây
Ta sẽ đem mây dệt thành bồng lai tiên cảnh
Em đừng mắng đừng buồn đừng trách
Làm gió về xua hết ảo mộng say
Nếu nỗi nhớ có thể kết thành tơ
Ta sẽ đem tơ dệt thành khăn tay nhỏ
Em đừng xé đừng vò đừng đem bỏ
Lỡ rách rồi không lau được nước mắt cho em
Nếu nỗi nhớ có thể đem phơi bày
Ta nguyện trưng lên ngàn ngọn đèn rực sáng
Dù gió mưa có tàn phai năm tháng
Em có thể chạm vào để thấy nỗi nhớ vẫn ở đây

Lạc mất nhau

Nếu có thể ta sẽ quên em
Quên mặt trời chiều nao sắp lặn
Quên nắng tắt cuối đường xa vắng
Quên bàn chân ai nhẹ bước không về
Nếu có thể ta sẽ quên em
Quên những ngày hai ta còn hò hẹn
Quên ánh mắt thuở nào bẽn lẽn
Quên nụ cười sau nắng hanh hao
Nếu có thể ta sẽ quên em
Quên bàn tay buông nhẹ phím đàn
Quên mùi hương trên tóc nồng nàn
Quên câu ru hời ngân phím mênh mang
Nếu có thể ta sẽ quên em
Để yêu thương mãi nhuộm tím hồng
Để trái tim mãi nhớ mong khờ khạo
Lạc mất nhau rồi ta lại hẹn kiếp sau

Cố quên

Em gối đầu lên những vần thơ
Gối đầu lên những mong manh thương nhớ
Quên những giận hờn buồn vui vô cớ
Quên muộn phiền quên hết những âu lo
Em nhặt lá xếp lên những mộng mơ
Nhặt ký ức xếp lên thanh xuân đẹp đẽ
Quên một cô gái vốn là mạnh mẽ
Quên chính em đang vội vã, mệt nhoài
Em vẽ lên một khoảng trời riêng em
Vẽ lên một tương lai có anh trong đó
Quên hết bão giông đang gầm gào ngoài đó
Quên nắng rát chân ai không trở bước tìm về
Em tĩnh lặng ngắm đường phố ngập hoa
12 mùa đi qua là 12 mùa đong đầy yêu dấu
Biết rằng cố cũng không quên được đâu
Nên đưa tay nhặt lại giăng lên khoảng trời dệt thành sương bay

Có những ngày hà nội

Có những ngày hà nội đầy sương
Mưa giăng giăng trên đường phố cũ
Cành lộc non trên cành mới nhú
Bừng lửa hồng trên cành già những yêu thương
Có những ngày hà nội vấn vương
Anh nắm tay em bước trên đường phố vắng
Rất nồng nàn nhưng đầy tĩnh lặng
Đủ để lòng mình cảm thấy được bình yên
Có những ngày hà nội hồn nhiên
Nắng khẽ rọi qua tán cây đọng trên tường rêu xanh cũ kỹ
Những dấu thời gian êm đềm dung dị
Khẽ ngúc ngắc cười trong hoa nắng tròn xoe
Có những ngày hà nội vắng hoe
Con phố dài không bước chân người đâu nữa
Em ngước mắt thầm ước điều xưa muôn thuở
Trở lại tuổi thanh xuân để thấy hà nội vẫn ngọt ngào

Đừng hỏi tình yêu là thật

Đừng hỏi tình yêu em là thật
Phía sau có mưa mau hay nắng hồng
Phía trước có muộn màng hay lỡ làng ta cũng không dễ dàng nói chia tay
Phía thẳm sâu trong em chỉ có anh
Đừng hỏi tình yêu em là thật
Ngày mai có đón đưa hay lỗi hẹn
Ngày hôm qua có lãng quên niềm vui hay nỗi buồn cũng vẫn kề bên nhau
Ngày hôm nay trong em chỉ có anh
Đừng hỏi tình yêu em là thật
Phía xa có biển xanh hay sóng gầm
Phía không anh có thời gian đang âm thầm ru từng ngón tay ta vẫn nắm chặt nhau
Để ngay đây trong em chỉ có anh
Tình yêu em là thật
Dù cơn mưa có ngang qua
Dù ngày mai ta có lỡ quên
Dù nơi ấy en không thể thấy anh
Thì em vẫn yêu anh là thật.