Điên

Nào ta điên 
Ta say
Ta hát ca
Nào ta điên
Ta vui
Ta cứ mơ
Mơ về một chân trời
Nơi yêu thương ta nắm tay
Mơ về một cuộc đời
Người người không đắng cay
Mơ về một kiếp người
Vô lo vô ưu vô tư với gió mây

Nào ta điên 
Ta say
Đâu cần bận tâm ai không hay
Nào ta điên 
Ta quá điên
Đâu cần biết cuộc đời vốn rất hay

Điên
Điên
Điên đi mà
Để đời không dối gian
Điên
Điên
Điên đi mà
Để lòng người không oán than
Điên
Điên
Điên đi mà
Để cơn gió đi qua ru lòng ta với những giấc mơ

Mơ về một chân trời 
Nơi hoa thắm đang ngát hương
Mơ về một cuộc đời
Người người đang yêu thương
Mơ về một kiếp người 
Điên điên không còn âu lo vấn vương

Kiếp trước ta đã là của nhau

Tháng năm xưa bạc màu
Một nét cũ phủ trùm lên khuân mặt
Chẳng còn dấu tích nào
Ngoài những vết da nhăn

Ký ức quay mòng
Trở về theo cánh chong chóng 
Bạc tóc thời gian
Đưa tay với một chiếc lá vàng đang vương trên dậu vắng

Em có còn như mùa xuân 
Đựng nắng hồng trong sương mai sớm
Từng cánh hoa đào tàn phai 
Thả trôi trên sông

Một nét suy tư
Vương đọng trên khuân mặt u buồn
Một nét vời vợi
Giấu trong đôi mắt xa xôi

Anh nhẹ nhàng cúi xuống
Chạm nhẹ tay mình lên tay em
Bất giác giật mình
Về một khoảng trời

Chúng ta đã cùng già
Đã cùng lặng yên bên nhau
Ân cũng trọn
Tình cũng trọn
Kiếp này gặp lại
Mình kính nhau hai tiếng tri kỉ – tri âm

Ám ảnh yêu thương

Con người luôn bị ám ảnh về một điều gì đó xưa cũ. Một nét tường rêu đã phủ mờ bởi gió sương cũng đủ người ta chạnh lòng. Thời gian trôi như vốn dĩ nó phải thế. Vạn vật đổi dời như vốn dĩ nó phải thế. Nhưng mà ta cứ mãi giữ lại một cái gì đó xưa cũ. Cái xưa cũ đó đối với ta là cả một bầu trời đầy kỉ niệm. Có khi là tràn ngập tiếng cười, có khi là tràn ngập nước mắt. Nhưng nó đó, tồn tại trong ta mà chẳng thể buông rời được.

Không chỉ bị ám ảnh mà còn bị tổn thương về những điều xưa cũ. Có thể chẳng thể nhớ nổi cái đau đó ngày xưa ta đã chịu thế nào. Có thể cũng chẳng nhớ nổi ta đã vượt qua thế nào. Vì đơn giản nó đã là ta và ta là nó.

Những người bị ám ảnh và bị tổn thương về quá khứ thật sự rất đáng thương. Họ cần một vòng tay rộng mở như thế nào. Họ cần một lòng bao dung đến như thế nào. Và đơn giản chỉ cần bên cạnh họ lặng yên là đủ.

Nhưng những người đó cũng thật sự đáng trách. Đáng trách vì họ không buông được những yêu điều xưa cũ đó. Họ chỉ muốn giam mình trong chính cái nhà tù do mình tạo ra. Họ không muốn phá bỏ. Hoặc có lẽ chăng họ không thể phá bỏ. Kỉ niệm đã quá ngọt ngào hoặc vết thương đã quá sâu. Chúng trở thành họ. Và nếu có bảo họ buông đi thì chính là buông một phần thân thể hay tâm hồn của họ.

Có hiểu được không? Cái tấm thân này cũng chỉ là giả lập. Cái tâm hồn với đầy ắp kỉ niệm chất chứa cũng chỉ là giả lập. Đời này, kiếp này không thể quên, nhưng chết đi rồi bạn lại chẳng nhớ gì cả. Có chăng chỉ là một nỗi u buồn, hoài niệm về một chân trời xa xăm mỗi buổi chiều tà. Và rồi cái u tịch đó cứ len lỏi trong các sợi kí ức, kéo dài qua các kiếp sống. Để mà dần dần nó chỉ làm dày thêm sự u sầu trong bạn.

Chỉ biết rằng, lựa chọn một đôi mắt biết cười hay một đôi mắt biết khóc là do bạn.

Chính?

Phim mà học được khối điều 😘😘
– Chúng ta mất cha mẹ từ nhỏ, lưu lạc khắp nơi, không nơi nương tựa, bị người ta trà đạp đến thế nào. Ngươi đã quên rồi sao? – Ngân Hương nói.
– Dung Lạc cũng bị mất cha mẹ từ nhỏ, bị người ta lợi dụng, bị người mình tin yêu nhất rũ bỏ, coi như quân cờ. Nhưng nàng ấy không chọn cách như ngươi. Nàng ấy vẫn luôn mỉm cười, luôn lương thiện. – Phó Trù trả lời.

Bình thường, mình rất không thích các phim Cung kế, Gia kế, Quốc kế gì gì đó. Xem rất mệt, rất sợ. Ngoài cuộc sống cũng vậy, cái gì tránh được thì tránh. Tiền ít một chút, bạn bè ít một chút, cười ít một chút cũng được. Miễn là sao đừng rơi vào mớ bòng bong. Nhưng kể cả ngồi nhà đóng cửa, họa vẫn rơi vào đầu. Và lần này, vì mấy cái cảnh đẹp mà quyết coi bộ phim này mà hiểu ra nhiều điều.

Đời vốn dĩ mớ hỗn độn vậy. Sinh ra đã là con cờ cho tạo hóa rồi. Cuộc sống này, có dám sống cho hết mình hay không, hay sợ sệt và né tránh. Tất cả vẫn là sống. Sống sao cho không thẹn với lòng mình, với lòng người.

Cuộc sống của mình như thế nào là do mình lựa chọn nó, không ai ép buộc cả. Nhưng mình chọn vì mình hay vì cuộc sống lại là chuyện khác. Hoàn cảnh có thể thay đổi, nhưng nhân cách không thể thay đổi, chính đạo càng không thể thay đổi. Tất cả mọi lựa chọn rời xa nhân cách, chính đạo là do mình lựa chọn, không phải do hoàn cảnh.

CHÍNH chính là thứ tồn tại khi môi trường xung quanh thay đổi mà nó vẫn còn giữ nguyên, giữ vững, không bị phụ thuộc. 
Nhìn cô công chúa Dung Lạc, dù có thế nào cô vẫn như cái tên của mình Dung – Lạc, càng hiểu sâu sắc hơn, cảnh do tâm vẽ chứ không phải do đời.

Cứ an yên mà vui cười, kiếp nhân sinh vốn dĩ rất an lành rồi. Kể cả phim hay ngoài đời, đều luôn có một cái kết có hậu cho chính đạo. Sự thật luôn luôn là như vậy.

Có thể

Có thể nắng
Có thể mưa
Có thể yên
Có thể bão
Nhưng cây không vì thế
Mà ngừng xanh tươi

Có thể trong
Có thể đục
Có thể đầy 
Có thể vơi
Nhưng sông không vì thế
Mà ngừng chảy

Có thể sóng
Có thể lặng
Có thể gầm gào
Có thể bình yên
Nhưng đại dương không vì thế
Mà ngừng bao la

Có thể đêm
Có thể ngày 
Có thể sáng
Có thể tối
Nhưng thời gian không vì thế
Mà ngừng trôi

Có thể có
Có thể không
Có thể hư
Có thể thực
Nhưng cuộc sống không vì thế
Mà ngừng yêu thương

Em có hẹn

Em có hẹn với chân trời
Nơi biếc xanh thẳm sâu trong đôi mắt
Nơi thẳng tắp một tình yêu trong vắt
Nơi có anh đứng đợi em

Em có hẹn với hàng cây
Nơi lá vàng phủ đầy lối quen
Nơi tháng năm xưa bẽn lẽn
Nơi anh nắm tay em nguyện đi hết con đường 

Em có hẹn với dòng sông
Nơi lững lờ con thuyền trôi bến đợi 
Nơi yêu thương không bao giờ vơi
Nơi anh cùng em thả trôi hết tháng ngày dài xa cách

Em có hẹn với tháng năm
Nơi em chạm vào mây và mây hóa cơn mưa
Nơi anh chạm vào gió và gió thì thầm khẽ nói
Nơi cầu vồng bắc ngang nối liền nỗi nhớ anh và em

Em có hẹn với anh
Nơi ta lặng yên bên nhau
Nơi ta đứng nhìn rất sâu vào đôi mắt nhau
Để thấy
Nơi bình yên trong anh trong em… nơi mà ta đã hẹn từ rất lâu

Thất tịch

Thất tịch rồi
Cái nắng có hanh hao
Em xòe tay hứng những giọt mưa trên nhung nhớ
Gom lại thành dòng nhẹ nhàng chảy qua tháng năm

Thất tịch rồi
Anh đợi ô thước bắc cầu
Để em bước qua những yêu thương trở về trong vòng tay ấm
Vẫn nguyên vẹn như ngày nào

Thất tịch rồi
Em ngước mắt hỏi sao tuyết rơi tràn trên lối
Có thấy nỗi nhớ anh tan như bong bóng bên thềm
Vỡ òa trong tim

Thất tịch rồi
Anh lặng lẽ với tay chạm vào những yêu thương cất giấu
Chạm vào chiếc cầu vồng anh dệt để đón em 
Chạm vào em 

Thất tịch rồi
Ngưu lang cùng Chức nữ 
Còn đứng ở hai đầu hay vô tình lạc bước qua nhau?

Dệt

Em sẽ dệt mộng mơ
Đưa anh về non mây trú ngụ
Sáng sáng với làn sương
Ủ ấm trà thanh mát
Trưa hái vội nắng vàng
Nhuộm khăn áo cho em
Chiều ngắt một cánh sen
Đựng niềm vui để nhâm nhi vào mỗi tối
Rồi vỡ òa theo làn nước trong veo

Em sẽ dệt mộng mơ
Đưa anh về non mây trú ngụ
Sáng sáng cất tiếng đàn
Hát khúc ca miên man
Trưa họa cùng gió ngàn
Dựng khung trời bình yên
Chiều thả một vầng trăng 
Trôi lững lờ cùng ngàn sao sáng
Rồi lặng yên thấy nhau trong thẳm sâu

Em sẽ dệt bình yên
Đưa anh về trong vòng tay trìu mến

Chỉ là mơ thôi

Mơ một chút
Buồn một chút
Yêu thương một chút
Mong manh tựa khói sương
Mênh mang giữa chiều buông tối
Leo lắt ánh đèn hiu hắt bên đồi
Nơi trăng non lơ lửng cánh diều buông gió

Khói sương dần mờ 
Những hư ảo đời thường 
Vốn dung dị
Vốn thật gần
Vốn lặng lẽ
Bình yên 
Có chăng
Chỉ là chút mơ hoa 
Bên hiên nhà xưa cũ

Một chút nhung nhớ
Một chút đợt chờ
Một chút nguyện cầu
Những kí ức dần trôi
Theo nhiệm màu 
Tái hiện 
Hợp tan
Bàng hoàng
Để ngỡ ngàng là con sóng
Miên man câu hát ru ngàn năm

Chỉ là yêu thương như gió lãng quên mây trời
Chỉ là đôi khi ngủ quên với đời
Chỉ là mộng mơ trong kiếp người 
Chỉ là chút thôi
Chút thôi
Khẽ dặn dò trái tim… 
Cứ hồn nhiên hát khúc ca yêu người

Thời gian

Thời gian đã không còn đợi nữa
Những vết nhăn trên da
Những vết nám sạm đồi mồi in dấu tích tháng năm
Cả những cơn đau khi trái gió trở trời

Thời gian đã không còn đợi nữa 
Đôi vai đã nặng trĩu những gánh gồng
Đôi chân đã mệt nhoài trên những bước phiêu bồng
Đôi mi như muốn khép lại sau một ngày dài

Thời gian đã không còn đợi nữa 
Đưa tay chạm vào những mảnh vỡ dấu yêu
Cứ tưởng thời gian là phương thuốc xóa lành tất cả
Nhưng không… chỉ làm dày thêm những vết đau

Thời gian đã không còn đợi nữa 
Nửa bên kia cuộc đời ngắm hoàng hôn đang buông dần
Những tia nắng cuối ngày hiu hắt
Có đủ làm rạng ngời lên bông hoa nở muộn

Thời gian đã không còn đợi nữa
Buông xuống đi những ưu tư muộn phiền
Buông xuống đi những vất vả triền miên
Buông xuống cả những nhớ mong chưa trọn

Thời gian đã không còn đợi nữa 
Ai tần ngần đứng bên dòng chờ con thuyền về bến
Ai tần ngần lưu luyến những ái vọng danh thơm quyền quý
Ai tần ngần giữa thực giữa mơ

Để rồi giật mình…
Thời gian không còn đợi nữa!