Anh đừng giấu em

Anh đừng nói dối em
Về việc hẹn cô ấy
Đừng nghĩ em không thấy
Những giấu diếm ngập ngừng

Em có thể bao dung
Một lần, rồi hai lần
Nhưng rồi quá nhiều lần
Em không còn sức nữa

Anh đã quên lời hứa
Từ lần đầu gặp nhau
Sẽ không để em đau
Thêm một lần nào nữa

Anh đã quên lời hứa
Sẽ làm em mỉm cười
Sẽ luôn luôn là người
Bên em mỗi sáng tối

Em có gì mắc lỗi
Sao anh lại dối em
Sao không nhìn mắt em
Nói lời yêu lần cuối

Em chỉ buồn, buồn thôi
Thật lòng không trách cứ
Ngày mai hay quá khứ
Có anh hay không anh

Thì bầu trời vẫn xanh
Và mây thì vẫn trắng
Trái tim em bình lặng
Bước qua vùng yêu thương

Anh và cô

Như bao buổi tối khác, cô vẫn dịu dàng kéo tay chồng ra và gối đầu lên vai, xoay nhẹ người rồi vuốt nhẹ đôi chân mày.
– Em bảo nè, hình như dạo này em thấy khả năng thả thính của anh kém đi rồi đấy.

Anh mơ màng, không nói gì, khẽ mỉm cười. Cô tiếp.
– Thì em thấy anh nhắn mấy lần liền mà con bé kia nó có reply đâu. Cùng lắm nó thả cho anh 1 cái icon.

Anh nhíu mày. Cô lại khẽ khọt.
– Anh biết tại sao không? Thứ nhất là anh là một người mà ai ai cũng rất là tôn trọng anh. Thứ hai, anh có một người vợ mà ai ai cũng biết là rất tuyệt vời, cầm kỳ thi họa, công dung ngôn hạnh đủ cả. Thứ ba, là anh có vẻ hơi lộ liễu hoặc hơi nóng vội trong việc này, không giống anh với ngày xưa.

Cô vòng tay ngang người anh, ôm xiết một cái, tiếp.
– Thật ra, có những lúc con người ta cần một người bầu bạn hơn một người tình hay một người vợ. Đôi khi cảm thấy như người ngay bên cạnh mình không đủ hiểu mình hay làm cho mình cảm thấy k hài lòng. Có chăng, mình đã kỳ vọng vào mối quan hệ này quá nhiều, mình kỳ vọng vào người kia cũng quá nhiều. Thậm chí bản thân mình đang kỳ vọng vào một điều gì đó mà không đạt được. Chung quy lại con người ta lo sợ và cả tham vọng nữa nên người ta tự cảm thấy mình vô dụng và muốn một ai đó cảm thấy mình hữu dụng, tôn mình lên. Những người con gái đó, nếu anh tán đổ, họ sẽ ngày ngày hỏi han, quan tâm anh, nói nhớ nhung anh có phải không? Thậm chí, không tránh được việc họ sẵn sàng làm điều gì đó cho anh. Và chí khí nam nhi của anh được ghi nhận. Nhưng, có cần thế không? Anh vẫn là anh không cần ai phải khẳng định điều đó cả kể cả em.

Cô thẻ thỏ tiếp.
– Em xin lỗi có lúc em quá vô tâm và vô tư nữa đẩy anh vào những tình thế khó xử. Điều em cần là sự tinh tế hơn trong mối quan hệ này. Nhưng cái quan trọng, là anh đừng nghĩ em không yêu anh.

Cô cười lớn.
– Em nói thật, nếu em là gái hư, với khả năng thả thính của em, em không chắc có bao nhiêu người vợ phải khóc đâu. Nhưng em không làm như vậy. Có thể là vài câu chuyện chia sẻ họ nói với em, nhưng sau cùng, em đều chỉ ra đâu là cái họ cần, cách nào để hàn gắn mối quan hệ của họ, họ cần nhận ra đâu là điều quan trọng.

Anh nắm nhẹ vào khuỷu tay cô, gập đầu hôn lên mái tóc cô. Anh nhận ra, đôi khi anh chơi vơi, và đôi khi cảm xúc cá nhân trong anh trỗi dậy, nhưng chưa bao giờ anh muốn cô rời xa vòng tay của anh.

P/s – hôm nay thứ 6 máu hơn thứ 7, ngủ sớm thôi 🤣🤣🤣

Lắng

Tâm lắng như hạt phù sa
Trôi từ núi cao ra biển cả
Chẳng vương muộn phiền chẳng hối hả
Ngụp lặn rồi lại lặng lẽ ngắm mây trôi

Vô đề

Dạo khúc cầm ca buông liễu trúc
Tơ giăng lời tự vẹn lòng chung
Nhất đoạn tâm tư gửi cõi mộng
Hòa lắng gió mây tựa khói bay

Họa

Họa một khúc tâm tư
Buông nét mà lòng không buông
Nhận ra chẳng bút mực nào
Có thể khắc họa nỗi lòng này
Gió ngoài kia bay lượn cùng mây trắng
Trời thật trong thật xanh
Chỉ để bật lên đỏ, tím, vàng
Và cả tiếng yêu rất sâu nơi trái tim

Đàn một khúc tâm tư
Buông tay mà tình không buông
Nhận ra chẳng cung âm nào
Có thể thấu tỏ mối tình này
Hoa ngoài kia vui đùa cùng bướm lượn
Nắng thật trong thật ngọt
Chỉ để bật lên đắng, cay, chua
Và cả nỗi nhớ nhung rất sâu nơi trái tim 

Hoa tuyết đã nở khắp trời
Tình yêu khắc cốt ghi tâm này 
Cũng làm càn khôn thay đổi
Nhưng chẳng thể làm hồng lên nét môi
Đang run run khẽ khàng hai tiếng yêu người 

Họa người trong nhớ thương
Nhạc lòng trong si mê vấn vương
Vạn cảnh vốn vô thường
Nhưng chẳng thể làm đổi rời
Những thổn thức lắng đọng ngàn năm hai tiếng yêu người

Cảnh giới yêu

Hãy yêu như chúng ta là những thực thể chân như, độc lập. Không bị ràng buộc bởi nghiệp lực, bởi nhục dục, bởi mối quan hệ. 

Bên nhau cũng vậy. Xa nhau cũng thế. Có mặt nhau cũng được. Vắng mặt nhau cũng không đổi. 

Chỉ khi chạm vào nhau, hai dòng năng lượng hòa vào một. Hai linh hồn tự tính cảm thấy rất gần gũi, dễ chịu và trong tâm nở một nụ cười như hoa trước bình minh.

Tu để đạt tới cảnh giới tình yêu như thế này đúng là chật vật. Nhưng mà có được tình yêu như thế này tồn tại đúng là so happy.

Thưởng

Nguyệt lãm… trà sen… tự tịch đàn
Buông nét… mặc bay… tự tại an
Đàn say… nhị khúc… tâm tư lắng
Cố nhân… tĩnh lặng… mộng tri âm

Bản âm nhạc của miền tĩnh lặng

Bản âm nhạc của miền tĩnh lặng
Là một ánh trăng treo ngang đỉnh núi
Là một cánh chim bay ngang đêm tối
Tìm về với tổ ấm

Bản âm nhạc của miền tĩnh lặng
Là tiếng sóng miên man khẽ ru ngàn năm
Là bàn chân bước lao xao 
Tìm về với bờ cát

Bản âm nhạc của miền tĩnh lặng
Là mênh mông một khoảng thanh vắng
Là trong veo một khoảng trong màu mắt
Tìm về với tâm như

Bản âm nhạc của miền tĩnh lặng
Là yêu thương đang dâng tràn những đóa hoa
Là ánh sáng diệu kì trải khắp không gian bao la
Tìm về với nguồn cội

Bản âm nhạc của miền tĩnh lặng
Là lắng nghe rất sâu trong tim khe khẽ hát
Là thấy như từ rất xa nụ cười đang khẽ hát
Là thấy ta đang … tìm về với chính ta

Vô đề

Một nụ cười khẽ mở giữa hồng trần
Đôi bàn chân bước nhẹ giữa vô thường
Không ngoảnh lại cũng chẳng trông xa
Đóa sen trong tâm đã lặng lẽ nở hoa

Hạ ngoan rồi

Có phải hạ không còn giận nữa
Nên nắng kia đã nở nụ cười
Không bỏng cháy không cồn cào nỗi nhớ
Chỉ còn trời xanh và mây trắng nhẹ rơi

Có phải hạ không còn giận nữa 
Nên mưa kia cũng đã hết buồn
Không bão tố không gầm gào cuộn sóng
Chỉ còn long lanh mưa trong mắt ai

Có phải hạ không còn giận nữa
Nên ai kia cũng đã hết hờn
Không ngúng nguẩy không lặng thinh không nói
Chỉ còn yêu thương nắm chặt trong tay

Hạ ngoan mà, không có giận nữa đâu