Chỉ cần là ghi nhận

Thực ra cuộc sống này, rất nhiều khi chúng ta đã có cái nhìn bình đẳng với xung quanh.

– khi đi xe: bạn đâu có phân biệt đó là người đi bộ, đi xe đạp, xe máy, xe ô tô, xe sang, xe xịn… đơn giản đó là một chướng ngại vật và bạn cần tránh đừng tông vào

– khi bạn là thầy, cô giáo: dưới kia là vô vàn học trò bạn đâu có phân biệt là lớp này với lớp khác, đứa trẻ này với đứa trẻ khác… đơn giản chúng là học trò của bạn và bạn giảng bài với niềm say mê nghề nghiệp của mình

– khi bạn là nhạc công, ca sĩ: ngoài kia là khán giả của bạn, bạn đâu phân biệt họ giàu hay nghèo, cao hay thấp, gai hay trai, lứa tuổi nào… đơn giản bạn cất lên những thanh âm từ trái tim mình

– khi bạn là một người mẹ: tình yêu dành cho những đứa con đâu có phân biệt đứa lớn, đứa nhỏ, đứa thông minh, đứa kém cỏi, đứa xinh đẹp, đứa nghịch ngợm… đơn giản chúng là những đứa con của bạn và bạn trao cho chúng một tình yêu thương vô điều kiện

Những điều không phân biệt đó tạo nên sự an toàn cho cả một hành trình, tạo nên những bài học sâu sắc, tạo nên những giai điệu để đời và cả những tình yêu được cả nhân loại ca ngợi. Chúng có khiến người thực hành phải mệt mỏi không? Chúng có khiến người nghe, người đón nhận phải khiên cưỡng không? Tất cả như dòng suối ngọt lành, tự nhiên chảy, tự nhiên dung hòa, tự nhiên tươi mát vậy.

Chúng ta đòi hỏi tự do, bình đẳng, nhưng chính chúng ta đang buộc mình vào những gì mình cho là đúng đắn, là của mình, và tự phân biệt khi thấy điều gì đó khác với góc nhìn, bản năng hay ý kiến của mình.

Ngày hôm nay, bạn có thể thực hành như một người quan sát hoặc một người chỉ đón nhận mà không khởi tâm lên so sánh với những hiểu biết, kinh nghiệm của bạn được không? Đầu tiên hãy mỉm cười nhẹ nhàng với bất cứ điều gì, vật gì, ai bạn gặp (trừ trường hợp đặc biệt đi thăm người ốm nặng hay có tang gia)? Sẽ có những người bạn ghét, khiến bạn trước đây không thể mỉm cười, nhưng hôm nay hãy thấy người đó đơn giản là một người, một hình ảnh mang tính người đi qua mắt bạn – ghi nhận hình ảnh đó và mỉm cười nhẹ nhàng xem sao?

Chúc cả nhà 1 tuần mới yêu thương, an lành.

Bình an và hạnh phúc

Khi bạn bình an, điều đó dường như làm cho người nào đó có chút ghen tị. Với người bình an, điều này không làm họ bận tâm, chỉ là khi đã là tấm gương, tấm gương đó đủ trong để soi tỏ được lòng người. Dường như hai người đang đi ngày một xa nhau, nhưng thực tế, một người đã đứng lại, còn một người vẫn đang tiếp tục hành trình của mình.

Khi một người vẫn gắn cho mình cái ta, cái tôi, thì sự sở hữu dù không phải là vật chất, nhưng vẫn khẳng định ta là một điều gì đó, hay ta đang không là một điều gì đó. Chính điều này đã phân lập một người với một người nào đó khác. Người bình an thì vẫn đứng đó mỉm cười vì biết rằng, mình đang nhìn nắng – nắng là nắng, mình đang nhìn hoa – hoa là hoa, mình đang nhìn mình – mình là mình. Còn người kia không chấp nhận nắng, không chấp nhận hoa, không chấp nhận cả mình.

Khi bạn bình an, điều đó là hạnh phúc của riêng bạn. Sự hạnh phúc nội tĩnh không có đối tượng hạnh phúc, cũng chẳng thể ví von hay diễn tả. Cứ lẳng lặng mà tận hưởng một điều gì đó thật sự lắng sâu.

😍😍

(mượn từ bình an và hạnh phúc để diễn đạt chút hihi)

Em gọi rồi, anh trả lời đi

😍😍😍

Chưa bao giờ em gọi tên anh
Kể cả lúc em hoang mang lo sợ
Kể cả lúc thật lòng em rất nhớ
Muốn có anh một chút…một chút thôi

Chưa bao giờ em gọi tên anh
Sợ bận lòng anh quay ra lo lắng
Sợ trời chợt đổ mưa khi còn đang nắng
Gió sẽ ùa vào làm cay mắt em

Chưa bao giờ em gọi tên anh
Chỉ khẽ khàng đặt anh vào kí ức
Rồi lặng lẽ đặt anh vào miền vô thức
Gom góp lên ngàn vạn câu thơ…miên man

Đất dưới chân cũng muốn được nhẹ nhàng
Quả trên cành cũng muốn được nâng niu
Em chỉ muốn gọi tên anh thật khẽ
Nghe một tiếng trả lời: có anh đây…bên em

Anh ở đâu?

Để anh đưa em về vùng trời bình yên
Nơi có thể gối đầu lên vai anh và ngủ
Nơi em có thể yên lòng thả
Những ước mơ vào những giấc mộng mong manh

Để anh đưa em qua nào bão nào giông
Qua nơi con sóng bạc đầu đang gầm rú
Qua nơi cánh đồng hoang bạt ngàn gió hú
Thổi bay lên những cánh sao xanh

Để anh đưa em qua bên ấy có anh
Gần thật gần một nụ hôn nồng cháy
Gần thật gần một cái nắm tay rất nhẹ
Chẳng thể gần hơn sự hòa điệu tâm hồn

Anh sẽ đưa em về nơi đâu
Trong không gian hư vô trống vắng
Một vùng trời quá đỗi bình yên và tĩnh lặng
Anh nơi đâu, có nghe thấy em không?

Thế là đủ

Em yêu thương ơi
Hãy đưa bàn tay ra
Chạm vào nơi trái tim anh
Và lắng nghe nó nói

Nếu mệt rồi
Em hãy dựa vào anh
Đôi vai gầy mong manh
Đừng để nó phải rung lên mỗi tối
Cả đôi mắt đẹp xinh
Đừng bắt nó chịu tội thay mình

Anh có thể lặng lẽ
Yêu thương em
Như mây trời yêu gió
Như núi yêu sông
Như biển đông yêu bờ cát trắng
Nhưng anh không thể tĩnh lặng
Khi thấy em … độc bước một mình

Em có thể lặng thinh
Có thể cười khi anh hỏi tới
Có thể ngúc ngắc đầu
Vô tư không nói
Nhưng đừng giả vờ như
Không thấy anh có thật trên đời

Em hãy ngước lên bầu trời cao
Sẽ thấy anh luôn đứng đó
Chẳng cần nhờ cơn gió
Chẳng cần nhờ vầng trăng
Anh chỉ muốn em luôn biết rằng

Anh yêu em và luôn bên em…

Thế là đủ 😍😍

Anh có đợi em?

Đông đã sang rồi góc phố có vắng tênh
Gió có buồn thênh thênh trên lối cũ
Em quên giấu nét mi vào trong nỗi nhớ
Để thoang thoảng heo may vẫn thấy bóng hình anh

Tháng năm trôi kí ức mong manh
Gói kỉ niệm trong vài câu thơ nho nhỏ
Gói giận hờn trong lời yêu bỏ ngỏ
Gói cả trời xanh trong ngọn gió ngọt lành

Đông sang rồi kỉ niệm xưa như lá trên cành
Chẳng thể níu giữ hàng cây trơ trụi lá
Cũng chẳng có chú ve nào còn ca bài ca cũ
Còn anh… anh có đợi em về trong nắng sang xuân?

Do đâu?

Hoài niệm về một xót thương cũ
Buốt nhói trong tim
Chúng đập
Chúng đạp
Chúng xót xa
Gào thét
Những nhói buốt như trăm ngàn những vết dao băng lạnh toát
Đâm vào thẳm sâu mỗi trái tim

Tưởng vọng về một chân trời mới
Khao khát trong tim
Chúng nhảy múa
Chúng hát ca
Rồi cũng thét gào
Những khao khát như trăm ngàn vết dao rực lửa bỏng rát
Đâm vào thẳm sâu nơi trái tim

Gió có thể làm mát đi những khao khát?
Mặt trời có thể làm tan đi những buốt nhói?
Hoa kia
Bướm kia
Mây kia
Như ngàn khúc nhạc ru ta vào cõi mơ
Như mộng cảnh đưa ta ngây ngất say…say…say

Đưa tay ra – chạm không thấy
Đưa trái tim ra – chạm không thấy
Mở mắt ra – ngàn hoa kia biến mất như bong bóng xà phòng
Mở tai ra – ngàn khúc nhạc kia cũng như làn gió thoảng qua nhanh chóng
Mở miệng ra – cười và cười và cười như điên…ha ha ha… ha ha ha

Chẳng còn gì ngoài ta
Chẳng có gì là ta
Chẳng là ta
Ta cũng chẳng là ta
Huống chi là đau
Huống chi là sướng vui
Huống chi là người
Nước mắt hay nụ cười – cũng chỉ là ở trên môi
Thế thôi
🌼🌼
p/s: Chuyện rằng, chong chóng nói với gió: tại sao bạn cứ làm tôi xoay tít mãi thế. Gió bảo: thì vì bạn là chong chóng. Chong chóng nghĩ: ừ – rồi lại xoay tít. Rồi một ngày vắng gió, chong chóng không quay nữa và hôm sau gặp gió nó nói: tại bạn làm tôi quay, hôm qua vắng bạn tôi không quay tít. Gió bảo: thế thì bạn đừng là chong chóng nữa. Các cánh chong chóng bung ra, chong chóng chỉ là một mảnh giấy rách.

Vậy là do chong chóng hay do gió nhỉ?

Cho em

Cho em một ngày nắng
Cho em một ngày mưa
Cho em một ngày lang thang bên nhau đón đưa
Cho em một ánh sáng
Cho em một vì sao
Cho em bầu trời cao cao chứa muôn ngàn khúc ca
Cho em là như thế
Đâu cần những cao sang
Cho em là như thế
Đâu cần những bạc vàng
Cho em là như thế
Chỉ là một trái tim
Chỉ là một yêu thương
Chỉ là một chút thôi
Bên em

Cho em một ngọn gió
Cho em một hàng cây
Cho em một bóng mây ru mát những đêm hè
Cho em một kí ức
Cho em một vần thơ
Cho em một giấc mơ ru em vào chốn thiên thần
Cho em là như thế
Đâu cần những lời hay
Cho em là như thế
Đâu cần những điều may
Cho em là như thế
Chỉ là một trái tim
Chỉ là một yêu thương
Chỉ là một chút thôi
Bình yên

Cho em đâu cần biết
Cho em đâu cần hay
Chỉ là gió heo may đang gọi mùa thu về


Khẽ khàng là cơn gió lang thang qua mùa đông
Lạnh lùng
Khẽ khàng là ánh mắt em tôi ngày xưa yêu thương
Mặn nồng
Khẽ khàng là khúc hát ru êm qua tháng năm
Ngày thơ
Khẽ khàng là nỗi nhớ đang dâng lên trong tôi
Ngập tràn
Này là cơn gió kia ơi
Này là ánh mắt kia ơi
Này là khúc hát kia ơi
Để tôi nói yêu em, yêu em hôm nay
Để trong nỗi nhớ mê say
Để trong một thoáng mây bay tôi tìm thấy em một lần

Quán

Nhìn ở nơi mắt
Nghe ở nơi tai
Mùi ngay ở mũi
Lưỡi vị thấy ngay
Da là xúc chạm
Ý chạy ngũ căn
Một vòng là mệt


Thấy thân trên thân
Thấy thọ trên thọ
Tâm đang vọng tưởng
Từng sợi lan xa
Như là lưỡi hái
Tử thần văng ra


Sợi này do tham
Sợi này do sân
Sợi này phiền não
Đau khổ si mê


Rõ là ngốc nghếch
Thật là mộng mơ
Toàn là vị ngọt
Nhưng cũng là chua
Toàn là thơm ngát
Cũng là chua chát
Hạnh phúc dày gang
Đau khổ hàng tấc


Bàng hoàng tỉnh giấc
Thu thúc lục căn
Tâm liền im ắng
Không chạy lăng xăng
Không còn có hạt
Gieo xuống đất hoang


Ý chẳng còn màng
Tranh hơn thua đúng
Chẳng còn bận cãi
Ai đẹp ai hơn
Chẳng còn thấy ơn
Hay là thấy oán


Tâm ngồi im lặng
Nghe gió trên da
Nghe mùi trên lưỡi
Nghe vị trên tai
Nghe âm trên mắt
Mũi thấy sắc màu
Ý chẳng buồn rầu
Vì nhiều khoảng trống
Một cõi mênh mông


😂
Thật là vọng tưởng
Thật là vọng tâm
Chánh niệm chánh niệm
Nhất tâm nhất tâm

Nhân duyên

Đã gọi là nhân duyên
Há chi phải cưỡng cầu
Đã gọi là pháp tu
Há chi nặng cố gắng


Cưỡng cầu, cầu không được
Cưỡng cầu, cầu có được
Tham sinh ra từ đây
Sân sinh ra từ đây
Hỉ nộ và ái ố
Thọ sinh ra tràn đầy


Cố gắng, gắng không được
Cố gắng, gắng có được
Tham sinh ra từ đây
Sân sinh ra từ đây
Phiền não hay dục lạc
Các vọng niệm tràn đầy


Đã gọi là nhân duyên
Đến hay đi tùy duyên
Như bèo trôi bọt nước
Thuận theo ý tự nhiên


Đã gọi là pháp tu
Cứ khoan thai thiện ý
Cứ tiêu dao với đời
Hết đời thì sẽ tiêu 🤣🤣🤣