Cõi ta bà

Cõi ta bà cứ ngỡ rất diệu hoa
Nhặt chiếc lá vàng rơi tưởng như là cả khung trời trong mắt
Một ngọn gió thổi qua tưởng như là ngàn lời ca đang hát
Có kịp nhận ra điều gì vừa đến vừa đi?


Cõi ta bà cứ ngỡ chỉ khổ đau
Nhìn giọt sương đậu trên búp non lo ngày mai nắng cháy
Nhìn áng mây trôi vương nỗi nhớ níu thời gian dừng lại
Có kịp nhận ra điều gì đang an trú nơi đây?


Cõi ta bà cứ ngỡ chỉ vậy thôi
Kẻ đến kẻ đi vui buồn qua ngày ngày tháng tháng
Kẻ hững hờ, kẻ lần mò lạc lối, hoang mang
Nhưng cũng có kẻ … chỉ thế thôi…
đứng mỉm cười nhìn nhân gian …
lặng ngắm cõi ta bà,
người người đang bước qua,
đang đến và ra đi rất nhẹ nhàng

Lạ?

Người vui chơi lạc thú
Đâu do cảnh vui mừng
Do tâm mình cảm giác
Do duyên lạ mà thôi


Người trí nên từ bỏ
Duyên lạ cảm giác lạ
Vui với nội tâm mình
Trong trú xứ thanh tịnh

Xa?

Vĩ cầm phủ bụi khúc thiền ca
Khung toan lạnh lẽo ố sơn trà
Dăm đôi câu chữ nằm nghiêng ngả
Chờ người lữ khách, hỏi còn xa?

Nhật ký cách ly xã hội – ngày 3

Không biết chúng ta đã bên nhau bao nhiêu kiếp rồi, hay vô tình đi qua nhau, để lại cho nhau một ánh mắt. Để rồi ánh mắt đó như một loại virus xâm nhập. Trong những giấc mơ chập chờn, ta thấy ánh mắt đó cứ nhìn ta rất lâu, rất lâu. Ánh mắt đó chứa đựng cả bầu trời mà dường như chỉ có mình ta ở trong đó.

Rảnh rang nên cái đầu thật là nhiều tà niệm á. Hehe. Nghĩ ra thì cái con virus này cũng như một nhân duyên chẳng biết từ đâu xuất hiện. Nhân duyên đó vô tình rơi trúng đầu, gây bệnh. Đi qua nhân duyên này, người thì vẫn đủ sức vượt qua, người thì bệnh nằm máy thở nhưng rồi cũng ổn, xong cũng không ít người phải ở lại.

Ta nhớ ngày đó ta từng nói: chúng ta như hai người già vậy, một tình yêu người già. Cứ lặng lẽ bước bên nhau, thi thoảng nói vài câu vu vơ, không có một mong cầu hay ép buộc nào cả, không có vướng bận gì trên đời, thậm chí cả những đòi hỏi của lứa đôi bình thường. Ta nói không cần cùng người già đi, ta cũng tưởng tượng được sau này chúng ta cũng sẽ chỉ như thế này. Đó là một tình yêu viên mãn. Người khẽ mỉm cười.

Có những loại virus chỉ tồn tại trong cơ thể người theo chu kì, nhưng có những loại đã vào là ở đó, chỉ trực chờ hệ miễn dịch yếu là tấn công vật chủ. Ánh mắt đó ta có thể nói như một loại virus thứ hai kia, qua bao nhiêu kiếp người rồi, vẫn vậy.

Cách ly chỉ để tránh dịch bệnh bùng phát, chứ người đã mang sẵn virus rồi thì cách ly hay không cách ly vẫn thế. Dầu sao, việc cách ly này khiến mỗi chúng ta sẽ trở nên kiên cường hơn, tự mình phải chịu trách nhiệm cho chính mình, vì thế mà tự cải thiện hệ miễn dịch của mình.

Ta và người cũng đã cách xa lâu lắm rồi, cũng hoàn toàn hiểu được cái tình yêu vô cầu này, chính nhờ nó mà làm cho hệ miễn dịch của chúng ta khỏe hơn. Người ta chỉ có thể yếu đi khi muốn mà không được, ghét mà phải gần…

Những ngày cách ly này, không cần đặt giới hạn thời gian thì sẽ thấy 14 ngày trôi qua dễ dàng. Nếu có cách ly tiếp cũng không khó chịu. Cũng như ta cứ tìm người hết kiếp này tới kiếp khác, đã hàng ngàn năm trôi qua, mà cũng không mong chờ kết quả.

Nhưng nếu lựa chọn giữa cách ly và không cách ly, ta vẫn lựa chọn, người ôm ta vào lòng và nói…hết virus rồi.

Nhật ký cách ly xã hội – ngày 2

Có lẽ vì cả nước đã thực hiện lệnh cách ly, mà tự dưng cũng cảm thấy an tâm. Cuối ngày mới xem tin tức về tình hình dịch bệnh. Vậy là thế giới đã gần 1 triệu lượt mắc bệnh rồi. Dạo một vòng cũng thấy nhiều tâm tư trong những ngày dịch bệnh này mới có dịp được chia sẻ, được đưa ra, muôn màu muôn sắc.

Nhớ 13 năm trước, khi còn làm việc ở phòng dự án một công ty lớn, có mã trên sàn chứng khoán, ngày ngày nghiên cứu lập dự án đầu tư, phân tích nọ kia, các con số làm việc lúc đó toàn trăm tỷ, ngày tỷ, các dự án toàn hơn 10 năm mới thu hồi vốn. Phòng có vài người mà một con xe riêng, đẹp, tự lên lịch đi các tỉnh. Lúc đó đến công ty mặc đẹp lắm, đi tới các nơi cũng gọi là có chút hãnh diện, một bữa ăn hơn đứt một tháng lương một nhân viên dự án được nhận. Nhưng sau tất cả, trút bỏ quần áo, gập lại máy tính, mở ví của mình ra thì cũng vẫn phải tính toán nay ăn gì, mai ăn gì. Đôi khi tự cười với chúng bạn tại mâm – ăn cá khô bàn truyện thế giới đấy – khi có ai đó vài ba câu qua lại thành bàn chính sự.

Rồi đến một ngày, mình nhận ra không phải chỉ thế giới này là một trò chơi lớn, mà căn bản là trò chơi của chính Tâm trí chúng ta. Chúng ta rốt lại cũng chỉ là một con rối của Tâm trí. Nó bảo thế này là Thích – thế là ngay lập tức ố à, tìm cách lấy về. Nó bảo thế này là Ghét – ngay lập tức hít, xí, tìm cách xua đuổi… Chúng ta cứ phản ứng với mọi thứ theo cách Tâm trí nó bảo vậy. Tâm trí càng gặp gỡ nhiều người, càng đi nhiều nơi, càng đọc nhiều kinh điển, cả việc càng lớn tuổi nữa, cái sân khấu nó bày ra càng rộng hơn. Chúng ta như một vai diễn quay cuồng trên cái sân khấu đó, tự hỉ nộ ái ố… với chính chúng ta. Đôi khi muốn người khác xem kịch do chúng ta diễn, lại lôi kéo thêm vài người tới xem, có mạng xã hội rồi thì viết lên là được.

Không tự dưng nhớ lại câu chuyện 13 năm trước và câu chuyện ăn cá khô thuở nào. Cơ bản, chúng ta được quyền lựa chọn cách sống nào phù hợp với chúng ta có thể tiếp tục chơi trò chơi với cuộc đời này. Chúng ta có thể đứng sang một bên xem người khác diễn. Hoặc chúng ta có thể là một vai diễn do chính chúng ta biên đạo. Đôi khi cover lại vai diễn của ai đó. Còn nếu đã tham gia vào một sân khấu kịch lớn, chúng ta cần tôn trọng các bạn diễn: không lấy vai diễn của người này để nâng phẩm hay bôi nhọ một vai diễn khác, không vì vai diễn của mình mà ảnh hưởng vai diễn khác.

Cách ly xã hội – mới có ngày hai. 14 ngày này, ai ở được một mình, không lên tiếng trên mạng xã hội, là đã tự nhận ra được mình rốt cuộc cũng chỉ là một con rối mua vui – đầu tiên là cho Tâm trí và sau là cho xã hội này mà thôi, thì khi đó điều mơ ước Bình an – khắc tự có chẳng cần mong cầu.

Nhật ký cách ly xã hội – ngày 1

Gần 2 năm nay, thời gian ra khỏi nhà của mình chắc không nhiều hơn cả con mèo đi dạo. Tuần tới cty 1,2 lần. Tầm 2 tuần đi chợ hay siêu thị 1 lần. Con cái chồng đưa đi đón về. Thời gian ra đường lâu nhất là đi xe bus lên núi thiền. Nên cái việc ở nhà với mình không có gì khó chịu cả. Quanh quẩn với cái máy tính với 1 cơ số phần mềm, tivi, cái bếp, vài cuốn sách, 1 ít lọ màu nghịch ngợm và cây đàn. Tối có 2 đứa trẻ, cuối tuần có thêm ông xã. Cuộc sống nhìn rất an nhàn, sung sướng thực chất là mình thích khoảng thời gian một mình. Một mình làm việc, một mình mò mẫm nghiên cứu cái nọ cái chai. Hết nọ kia thì thiền, hay xem phim thay vì đọc sách học đạo.

Điểm khác biệt duy nhất của ngày 1 – trong cách ly toàn xã hội là hôm nay mới thứ 4 nhưng có ông xã ở nhà cùng. Hai đứa trẻ đã ở bà gần tháng nay. Tính ra như hai vợ chồng son ý nhể. Nhưng mà, lại mỗi đứa 1 cái dt bấm bấm công việc, chát chít linh tinh . Dầu sao, ngày 1 cách ly cũng có sự khác biệt rồi.

Tâm trạng những ngày này, mình không lo mình chết, hay thiếu tiền, vì cơ bản đều luyện tập đều đặn và nhu cầu ăn uống đã đi tới mức tối giản – cơm rau muối vừng. Chỉ là còn chút e dè cho người thân, những người gắn bó với mình, bạn bè, ace… đều đang còn vất vả với nhiều nỗi lo. Có những người mình cố gắng để mọi người vẫn có điều kiện tốt nhất. Nhưng có những người thì chỉ có thể nguyện cầu.

Không phải là mình tự truyện để tốt đẹp, mà sinh ra là một kiếp người, chẳng có năng lực gì đặc biệt thì cứ bình yên như ngọn cỏ làm mềm những bàn chân ai bước ngang qua vậy thôi.

Hôm nay Cá tháng 4 đấy… cơ mà viết thật.

Covid

Không nắng không mưa cũng chẳng xanh

Hà nội đứng đó có yên lành

Dịch bệnh xôn xao sau mái ngói

Cuộc sống vô thường đến mong manh

Phố xá đông vui bỗng vắng tanh

Hàng quán đua nhau người ta giành

Chắp tay con niệm trong chánh giác

Cầu cho giông tố chóng qua nhanh

Phát tán virus

Vừa bước từ tiệm thuốc ra, gặp ngay 2 cô gái nvvp đang đi bộ:

– không mua khẩu trang à, cháy hàng rồi đó – một cô nói

– ôi giời, mọi người cứ quan trọng hóa cả lên, còn lâu mới tới mình, tới mình thì mình khỏe cũng k phát bệnh được, mình phát bệnh thì di sức đề kháng tốt cũng khỏi…

Cũng không kịp nghe cô ấy nói hết, nhưng cơ bản là xã hội cũng đang có xu hướng theo hai chiều hướng lớn:

1: phòng bệnh 1 cách đầy lo lắng và sợ hãi

2: bất cần quan tâm, còn lâu mới tới lượt

Là con người, đứng trước dịch bệnh, tâm tham hữu ái (tham sống) nổi lên, hẳn nhiên khó mà không hoang mang, sợ hãi được. Nhưng có chăng, chính sự sợ hãi, khiến con người ta làm những việc đúng đắn hơn xu hướng ngược lại?

Hãy quan sát tất cả các trường hợp, dưới các góc cạnh, có phải sự phòng vệ, chuẩn bị… tốt hơn đem phơi mình dưới tự nhiên, mặc kệ các điều kiện bên ngoài? Dù ai đó nói đấy là cực đoan chấp Có, nhưng xét về khía cạnh gốc: những người đó hiểu được: do nhân gì, do duyên gì đưa đến sự xuất hiện con vi.rus co.ro.na ở đây. Ngay cái cover ở fb của mình, cũng ghi rõ đằng sau lạc thọ còn có sự nguy hiểm, sự xuất ly…

Với chiều hướng thứ nhất: đã hiểu do nhân gì, do duyên gì có mặt vi.rus thì việc của chúng ta, là bình tĩnh đoạn trừ các nhân duyên đưa tới sự có mặt đó: chủ động dùng khẩu trang, rửa tay, tránh nơi đông người, tăng sức đề kháng… Với chiều hướng này dễ xử lý, vì khi họ sợ rồi, bảo gì họ cũng nghe. Dù nỗi sợ đó có khiến họ mất bình tĩnh, nhưng họ lại không phải là tác nhân góp phần nhiều cho đại dịch.

Với chiều hướng thứ hai: dù biết do nhân gì, do duyên gì có mặt vi.rus, nhưng sự ích kỷ đã khiến họ thờ ơ với chính họ và cộng đồng. Đúng là cho rằng họ khỏe, họ k phát bệnh, hay họ có phát bệnh dẫn tới họ không thể chết. Nhưng chính họ lại là người gieo rắc mầm bệnh đi khắp nơi. Họ không cần biết người cùng phòng họ, cùng nơi sinh sống với họ, hay cùng chỗ làm việc với họ có thể rất dễ nhiễm bệnh và sức đề kháng yếu. Hay người nhà của những người đó có tiền sử bệnh hay sức đề kháng kém… Đúng là do Vô minh sinh duyên Hành (hành vi), Hành sinh duyên Thức (tái sinh), chính họ góp phần làm con vi.rus nhân bản cấp số nhân ra khắp mọi nơi nơi.

Bao nhiêu người đi chùa cầu an, hay tập một môn phái tâm linh gì đó vì cho rằng chúng tốt cho cá nhân mình, người khác hãy tu tập đi, hay tôi đang cầu và hồi hướng công đức cho người khác đây. Nhưng nếu bạn vẫn còn sống là nguồn phát tán không chỉ là một loại vi.rus mà nhiều loại virus khác thì đi chùa cầu an hay tu tập tâm linh phỏng có ích gì.

Hãy hiểu phòng bệnh không phải cho bạn mà cho cả cộng đồng.

Hư không

Đã lâu rồi em không làm thơ
Không mộng mơ và vu vơ trước gió
Không mỉm cười trước từng ngọn cỏ
Không giật mình trước nhịp bước thời gian

Đã lâu rồi em không lan man
Kể về anh về em về câu chuyện xưa cũ
Kể về chuyện tình yêu ngàn năm bất hủ
Kể về những đợi chờ xuyên qua tháng năm

Đã lâu rồi em không băn khoăn
Anh hay là em người nào dừng bước
Anh hay là em người nào quên hẹn ước
Anh hay là em để trôi kí ức vô tình

Đã lâu rồi em lặng lẽ một mình
Bên trang kinh đọc những lời Phật dậy
Thế giới là cảm thọ vạn vật là vô thường
Cảm xúc nhớ thương cũng chỉ là tham ái

Gió đang thổi từng cơn tê tái
Nhưng cũng chỉ khẽ chạm…đến rồi đi
Cứ lắng sâu những ác pháp sẽ viễn ly
Chỉ còn là vắng lặng…chỉ còn là hư không

P/s: Thế gian cho rằng khổ là do cảnh, do không có tiền, không được yêu. Nhưng sự thực là gì?

Tình yêu dưới con mắt Bát chánh đạo

Nếu không biết yêu từ sâu thẳm tâm hồn mình, hay từ con mắt của Bát chánh đạo, bạn không thể hiểu tình yêu vô điều kiện là gì. Đa số, sẽ cho rằng, tình yêu vô điều kiện là không màng gia cảnh, tuổi tác, tiền bạc, mối quan hệ thậm chí cả giới tính. Chúng ta cho rằng chỉ cần bỏ qua cái đó và lao tới nhau là vô điều kiện. Nhưng mà chúng ta quên mất là còn một điều kiện: đó chính là cảm giác yêu của mỗi người. Nếu không được gặp, được thấy, được bên nhau thì chúng ta dùng từ – nhớ đến phát điên, không chịu được. Và chính vì điều này, khi bị ngăn cấm, bị chia cách mà dẫn tới đau khổ tột cùng, thậm chí sinh tử.

Vậy thế nào là một tình yêu vô điều kiện và có được một tình yêu vô điều kiện?

Hãy bắt đầu từ những người nghệ sĩ là những người họ cảm được nhiều và có thể nói là sâu sắc nhất. Họ dễ dàng yêu, không phải vì họ dễ dãi mà họ dễ chạm được vào cái thuần khiết bên trong vạn vật. Họ thấy, họ rung động cùng những điều đó. Nhưng sao họ vẫn khổ khi họ đã chạm được vào cái như là. Đó là vì họ đã không để cái như là là mãi mãi, họ đã nhốt nó vào một cách diễn giải khác. Người họa sĩ nhốt chạm vào tranh. Người nhạc sĩ nhốt chạm vào nhạc. Người thi sĩ nhốt chạm vào thơ.

Nhốt ở đây không phải là cho vào trong đóng kín lại, mà là khoác nó lên một cái vỏ, vào một sắc tướng, làm cho nó có hình hài. Cái giờ phút những cái chạm kia có hình hài, nó đã không còn là nó. Và vì có hình hài, nó lại sinh diễn theo lối của tâm trí gây tạo cho nó. Có sinh ra, có đụng chạm, có bệnh tật, và có cả chết đi.

Người nghệ sĩ nhận rất rõ, rất nhanh và rất nhiều cái chạm, nhưng lại nhanh chóng bị các sắc tướng bủa vây, lao trong vòng xoáy sinh diệt. Và họ càng chạm, họ càng đau khổ. Họ càng yêu họ càng đau khổ. Hãy quan sát tất cả những người nghệ sĩ bạn biết, họ đều có điểm giống nhau như vậy.

Tôi chỉ ra cho bạn thấy không phải chỉ chạm ngay phút giây đầu là đủ. Bạn phải chạm liên tục nhưng cũng phải dừng lại liên tục. Chạm để cảm nhưng dừng cái sinh diệt đang diễn ra trong đầu của chính bạn.

Sau khi những hạt mầm “chạm” được gieo lên mảnh đất tâm hồn của bạn. Thì tiếp theo bạn hãy để cho tình yêu thuần khiết vô điều kiện được nảy nở trên mảnh đất tâm hồn của bạn. Và với tất cả sự bỏ qua về thật giả, về định kiến, về tư duy, về lý trí, về ngôn từ, về màu sắc, về giai điệu… Bạn cần phải bỏ qua tất cả chúng để tâm hồn bạn được thuần khiết. Bạn cần biết bạn thật là trong sáng, thuần khiết và tình yêu trong sáng thuần khiết sẽ nảy nở.

Có một điều rất hay sẽ xảy ra, khi tình yêu nảy mầm trong con người bạn, thì bạn chính là tình yêu. Khi bạn là tình yêu, lúc nào bạn cũng cảm thấy như mùa xuân đang ở trong mình. Khuân mặt bạn rạng ngời và xinh đẹp như hoa. Ai, cái gì, con gì,.. bạn gặp bạn cũng đều thấy yêu, yêu lắm luôn. Bạn cảm tưởng như bạn có thể làm tình với tất thảy. Cái làm tình này không phải là cái làm tình thể xác mà là sự giao hòa của hai linh hồn – linh hồn của bạn và vạn vật.

(Khi tình yêu trong bạn tràn ra, bạn có thể kết nối với mọi thứ và mọi thứ muốn kết nối với bạn vì tình yêu đó là trong sáng, là thuần khiết là năng lượng dương làm cho mọi thứ trở nên đẹp đẽ và nảy nở. Nhưng bạn lại chẳng hề có nhu cầu làm tình xác thịt vì bạn quá đầy đủ. Còn người làm tình khi thiếu hụt tình yêu là họ thấy trống vắng, mênh mông, và chẳng rõ cái gì đang diễn ra trong họ, họ cần một thời khoảng không gian và thời gian mà ở đó chẳng có gì diễn họa. Đó chính là giây phút cực khoái để họ tìm về cái mênh mang, mênh mông ấy. )

Cái cảm giác yêu, được yêu tồn tại ngoài sự thiếu hụt trong chính nội tại tâm hồn của bạn, thì còn do sự không hiểu biết như thật rằng sự thiếu hụt, hay sự được lấp đầy từ cảm xúc của người khác nó chỉ là các cảm giác, nó là ảo tưởng do chính bạn thêu dệt nên. Vì nó không phải là chính ta, nên khi người kia vắng mặt, cảm giác vắng mặt dẫn tới ta thấy nhớ mong, đau khổ. Để cho tình yêu vô điều kiện nảy nở tròn vẹn, vươn cành đâm chồi, lan tỏa trong bạn, thì bạn cần thấu hiểu sâu sắc điều này. Dẫn tới bạn còn không còn nhu cầu đi tìm tình yêu (cảm giác tình yêu) từ bên ngoài như cảnh vật hay người khác nữa. Bạn quay về bên trong, dưỡng trưởng tâm hồn mình, dưỡng trưởng sự hiểu biết sự thật về tình yêu.

Ai đó nói tu thiền là vô cảm, thì cần đọc kỹ bài viết này để hình dung về tình yêu thật hay tình yêu vô điều kiện. Còn để trải nghiệm có thể tham gia khóa thiền 10 ngày cùng Moon để gieo mầm và dưỡng trưởng tình yêu thật sự bên trong bạn.