Sương đêm

Anh có nghe tiếng sương đêm

Đang chạm mình khe khẽ
Trong một đám lá cỏ
Đợi sớm mai bình minh
Anh có nghe nhớ thương
Đang rì rầm nỗi nhớ
Hát vài bài ca cũ
Gửi đến anh yêu thương
Anh có nghe tiếng em
Đang thì thầm khẽ nói
Em yêu anh , yêu anh

Làm sao

Làm sao đong được ân tình

Làm sao đong được trong mình có nhau
Làm sao đong được mai sau
Hư vô khép nẻo đợi nhau cùng về

Căn phòng trống

Căn phòng trống

Em cô đơn
Anh cô đơn
Hai mảnh đời ghép lại
Khớp hay là thẳng băng
Căn phòng trống
Có đủ không?
Chứa nụ cười
Chứa nước mắt
Chứa niềm đau
Cả những chiều hoang vắng
Căn phòng trống
Lạnh lẽo những mảng màu
Loang lổ
Vết rêu xanh
Úa màu
Lưa thưa
Vài sợi nắng
Căn phòng trống
Em lặng lẽ
Xếp lại
Những ký ức
Những kỷ niệm
Lên những ô kệ
Trưng bày
Căn phòng trống
Văng vẳng
Lời thì thầm réo rắt
Trở về
Trở về
Bên anh

Mùa yêu thương mới

Bên mái tranh nếp rơm

Đón mùa yêu thương
Mùa lắng sâu ấm áp
Gió bên đồi thông bát ngát
Rì rào khe khẽ lời kinh
Lắng nghe bao lời tự tình
Lời khúc hát
Lời ngân nga
Lời ru ơ hời
Cả những lời nỉ non
Day dứt
Của cuộc đời
Và nắng
Và gió
Và mây bay
Cứ nhẹ nhàng khe khẽ
Cuộc sống dẫu gánh gồng
Dẫu lo toan
Hay ồn ào
Não, nhiệt
Có thể nào đối diện
Rồi đứng nhìn
Chầm chậm như những áng mây trôi
Chỉ cứ thế thôi
Bên đồi
Nghe thông rì rào
Lời kinh khấn nguyện
Một mùa yêu thương

Yêu em trong veo

Để anh với làn mây

Quàng lên em cho ấm
Thêm một chút tia nắng
Rực hồng khuân mặt em
Để anh với làn gió
Nhẹ cài lên tóc em
Thêm một chút thương yêu
Thơm cả con phố nhỏ
Để anh với lá cỏ
Trải nhẹ cho em nằm
Thêm một chút sương mai
Mềm giấc mơ em ngủ
Để anh đến bên em
Yêu em thôi nhè nhẹ
Hôn em thôi rất khẽ
Trong em là trong veo

Anh có thể

Anh có thể trải được con đường

Bằng đầy dấu yêu và nỗi nhớ
Bằng khung trời mơ mộng
Rồi thả em lên cùng vầng trăng
Anh có thể trải được tháng năm
Lấp đầy những vết đau cắt xé
Lấp đầy những đêm dài khô lệ
Rồi làm nảy mầm lên những cánh bồ đề
Anh có thể trải được lòng anh
Để em bước đi trên bình lặng
Để mỗi sớm mai không còn là xa vắng
Rồi gói lòng anh ôm lấy lòng em
Anh có thể có thể không
Tháng năm không quay mòng mòng được
Mỗi vết da nhăn là một điều ước
Để em yêu và được yêu thật lòng

Vẫn là anh

Vẫn là anh là tình yêu của em

Là ngọn gió mong manh khẽ làm chiếc chăn ru em mỗi tối
Là tia nắng đầu tiên đánh thức em trong làn tóc rối
Là mặt trời ngắm nhìn em ngái ngủ mỗi sớm mai
Vẫn là anh là bình yên của em
Là bàn tay nắm chặt cùng em vượt qua giông bão
Là bờ vai đưa em qua những cung đường đầy chông gai, hư ảo
Là trái tim hòa với em những nhịp đập dịu dàng
Vẫn là anh là kiếp sống của em
Là đánh thức em tìm về với tình yêu trong sáng
Là nảy mầm lên bồ đề tâm trong chiều hoàng hôn chạng vạng
Là khơi nguồn dòng chảy từ ngàn xưa chưa kịp chảy bao giờ
Là anh
Là anh cho em thật là chính em

Tháng năm xưa

Tháng năm xưa mở cửa

Cơn gió lạnh chạm vào
Một khoảng trời rất nhỏ
Mong manh rồi đu đưa
Tháng năm xưa gõ cửa
Nhịp thời gian đợi chờ
Bàn tay ai khẽ mở
Tìm một bàn tay xưa
Tháng năm xưa rơi nhẹ
Như chiếc lá rơi nghiêng
Rớt vào miền vô thức
Chạm vào vùng bình yên
Tháng năm xưa còn đó
Như chưa ngủ bao giờ
Đợi người cùng em viết
Câu chuyện của ngàn xưa

Em mang màu nắng

Em mang màu nắng

Gửi vào trong mắt
Tặng anh
Cả một bầu trời trong vắt
Yêu thương
Em mang nụ cười
Tràn ngập trên môi
Tặng anh
Cả niềm vui nỗi buồn
Và những tâm tư
Giấu kín
Em mang ngọn gió
Thì thầm bên tai
Tặng anh
Những sớm mai an lành
Trong veo
Như giọt sương
Em mang hơi ấm
Chứa đầy trong tim
Tặng anh
Một khoảng yên bình
Thanh mát
Em mang trọn vẹn
Đặt vào trong anh
Tặng anh
Có đủ
Để nói yêu anh ?

Nếu đời là vô thường

Nếu đời là vô thường

Em hãy cứ tỏa hương
Kệ cơn gió vô thường
Thổi em đi muôn phương
Nếu đời là vô thường
Hỏi còn gì vấn vương
Yêu và thương và ghét
Đến rồi đi lẽ thường
Nếu đời là vô thường
Hãy cứ là giọt sương
Long lanh trong nắng sớm
Nếu đời là vô thường
Em hãy là chính em