Một sớm mai thức dậy
Thấy đời trôi qua kẽ tay
Ta không thuộc về nơi này
Cũng không thuộc về nơi đó
Chúng ta như cơn gió
Ngang qua cuộc đời nhau
Ngỡ như là thuộc về nhau
Nhưng chỉ là nhận, vơ lấy
Chúng ta chỉ là vô tình
Ngang qua và chạm phải
Ai nhặt lên ngắm nghía
Kết luận và đặt tên
Để khổ đau ưu phiền
Trầm luân trong vô nghĩa
Một sớm mai thức dậy
Thấy nơi đó cũng như nơi này
Cũng chỉ là ảo cảnh
Do tâm ta dựng lên
Buông tâm liền buông cảnh
Trở về chân thật, tự nhiên
Lãng đãng
Lãng đãng
Vô tình ngang qua
Tôi cũng như bạn, vô tình đi qua thế gian này. Nhặt lên đôi ba điều hay hó, treo lên và ngắm nghía. Có những thứ chẳng biết bắt đầu từ đâu, tại sao cứ thế cứ tuôn tràn như thác lũ. Có những thứ đong mãi, kiểu gì cũng chẳng đầy, cứ lặng yên như vậy. Nhưng cứ bám mãi vào những điều vì sao ấy, chỉ khiến chúng ta không thể trọn vẹn hay bình an.
Khi bạn có thể tháo dỡ những sợi dây dính mắc, lôi kéo của cảm xúc, của kiến thức kinh nghiệm, của định kiến áp đặt, đó mới là lúc bạn có thể khám phá thật sâu nơi tâm hồn của chính mình, cũng như muôn vàn điều kì diệu của thực tánh vạn vật ngoài kia.
Đừng để lỡ thời gian bởi các thói quen hay các lối mòn đã hằn sâu trong bạn. Đâu cứ phải hẹn cho mình một bến đỗ hay điểm dừng mới là đích đến. Đi và đi qua, chạm và buông ra, để như thuyền nhờ bánh lái luôn quay mà tiến, để như gió luôn thổi mà bay.
Ngắm nhìn
Tôi có thể ru bạn bằng những lời ngọt ngào
Hoặc những tách trà thơm nóng hổi
Bạn có thể dịu dàng, an yên trong giây lát
Đắm chìm mình lơ đãng những ngày đông
Nhưng tôi không thể cảm nhận hay thấy thay bạn được
Những dòng chảy đang khơi lên trong bạn
Những thổn thức
Những nỗi đau
Hay cả những vui sướng, hân hoan
Hãy lắng nghe chúng trong mình
Nếu có thể hãy chạm vào
Và để chúng lướt qua
Dù chúng có đâm chồi, hay nở hoa
Rồi chúng cũng sẽ tới hồi rụng xuống
Yêu thương hay đau khổ
Cũng chỉ là những mạch ngầm đang chảy
Bạn có thể là người khơi dòng
Và cũng có thể là người đứng ngắm nhìn hay đón nhận nơi cuối dòng.
Tiền rớt
Tâm hồn thả ngược cành cây
Gió đung đưa khẽ treo đầy áng thơ
Mắt hờ hững nhắm mơ mơ
Giật mình tiền rớt mấy tờ rơi nghiêng
Thưởng trà Vô Tứ
Dừng chân thưởng tách trà chiều
Nghe câu Vô Tứ, muộn phiền tiêu
Tâm tư muôn ý, ly trà cạn
Chỉ thấy trà trong, vị mỹ miều
Tiêm hay không tiêm?
Kì lạ thật. Sao chúng ta cứ phải tranh cãi tiêm hay không tiêm thì sẽ ít nguy cơ hơn. Tiêm vx này tốt hơn hay vx kia tốt hơn. Rồi hô hào cùng nhau vượt qua đại dịch.
Thực tế:
– đâu đâu chẳng nguy cơ, Sinh Lão Bệnh Tử là tất yếu của con người
– cái gì chẳng là chất lạ hay thể lạ hay yếu tố lạ đưa vào người
– rồi mỗi phút giây chúng ta thở thôi đều đã nguy cơ rình rập – dukkha sẵn đó rồi. Trong Tứ diệu đế Đức Phật đã nói: Đây là Khổ – sự thật chẳng thể chối cãi. Vậy có cái khổ nào hơn cái khổ nào.
Nên là:
– cần nhận thức rõ về Tứ diệu đế: Đây là Khổ, Đây là nguyên nhân đưa đến Khổ, Đây là Khổ diệt, Đây là con đường đưa đến Khổ diệt
– cần nhận thức rõ về Tham: Tham ái, Tham hữu ái và Tham phi hữu ái (3 cái tham đưa con người từ tham những nhu cầu cơ bản, tiền bạc, danh vọng rồi tới nhu cầu sống trường sinh bất lão, rồi thậm chí cả nhu cầu làm thánh thần…)
– cần nhận thức rõ về 12 Nhân duyên: có cái này thì có cái kia, không có cái này thì không có cái kia – còn sinh thì còn diệt, không sinh thì không có diệt.
Đã khuyên thì hãy khuyên cho tới nơi tới chốn. Đừng khuyên đánh đổi: sự hiểu biết sai lệch này sang sự hiểu biết sai lệch kia, rồi nhận gạch đá này thay vì nhận gạch đá kia, đặc biệt đổi nỗi khổ này lấy nỗi khổ kia.
Chỉ có tu tập, thấu hiểu Tứ Diệu đế, hiểu 12 Nhân duyên, thì lúc đấy mới an nhiên mà sống. Làm người là cơ hội quý để học hỏi để thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn sinh lão bệnh tử. Chứ không phải lại chui từ kiểu sinh lão bệnh tử của thế kỉ 20 sang sinh lão bệnh tử kiểu thế kỉ 21.
Còn không thì trong hiểu biết của mình hãy khuyên mọi người:
– hãy luôn mỉm cười
– hãy luôn yêu thương
– hãy luôn biết ơn mọi điều đến đi
Không có cái gì là thế giới mới hay chọn lọc tự nhiên ở đây cả. Chỉ là một cảnh trong một bộ phim dài tập, có chút gay cấn hơn để chúng ta chú ý hơn tới bộ phim, xem là chúng ta đang là người diễn hay là người xem mà thôi.
Vậy bạn đang diễn hay đang xem?
Na ná tình yêu
Không phải cứ nam với nữ cạnh nhau là thành yêu nhau
Không phải cứ nước sôi với búp trà là thành trà
Cái na ná tình yêu thì có nhiều lắm
Và cái na ná nước trà thì cũng càng có nhiều
Đừng đổ lỗi cho nhân sinh
Cũng đừng bảo rằng là do vị giác mỗi người một khác
Tình yêu là sự kết hợp hài hòa và rung động từ thể xác tới tâm hồn của hai người. Không cần nói gì, cũng không cần khoe khoang, cũng không cần chứng minh, cũng không cần giải thích, và càng không cần ràng buộc bởi một định danh nào cả. Nếu đã cảm được tình yêu thì nó ở đó, nó là như thế và như thế.
Trà cũng là sự kết hợp hài hòa giữa nước và búp trà. Loại này cần nhiều nước, loại kia cần ít nước, loại cần hãm nhanh, loại cần tiềm trà… Điểm hài hòa này cũng chẳng phải do người uống công nhận, mà tại đó hương vị của trà được cân bằng, tròn trịa nhất – đủ hương, đủ vị, để người uống cảm nhận đấy là trà, và uống vào được, uống nhiều được, uống lâu được, dù là người lần đầu uống, hay biết tới nó.
Tại sao vậy? Giống như tình yêu thật, tự nó đẹp đẽ, khiến người trong cuộc chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện chia tay. Vì người ta không có nhu cầu làm cho nó trở lên hoàn hảo hay tròn trịa hơn. Như vậy, trà ra đúng vị, người ta cũng không có nhu cầu thêm thắt hay tìm kiếm bất cứ điều gì cho nó.
Cuộc sống đơn giản
Cuộc sống thật đơn giản
Đến đi thật vô thường
Có mặt hay không có
Chỉ một niệm là buông
Ngã hay không, chấp trước
Chỉ để tạo vai trò
Không còn gì quan trọng
Ngã đó cũng tàn tro
Tướng đủ duyên mà hiện
Nhân hữu ý hữu tình
Là còn chìm bể khổ
Vì ái luyến vô minh
Tâm có sầu có khổ
Vì mong ngóng hữu vi
Thêm tương lai quá khứ
Còn oan trái thị phi
Tâm như đài gương sáng
Không duyên không hữu tình
Nhân không mang tạo tác
Đẹp mãi ánh bình minh
Tân Sửu
Tân Sửu năm nay không khà khà
Không ồn, không ã, không xa hoa
Ngắm nhìn Xuân đến trong tĩnh lặng
Tâm Bình – An – Định, Tuệ nở hoa