Lối

Khi trà thành lối uống

Trà thay nước hàng ngày

Khi thiền thành lối sống

Lưng cong tự thẳng ngay

Khi an là lối thở

Hỷ lạc một trời mây

Thương

Thương đồng bào mỗi mùa mưa lũ

Thương đồng bào khát khao con chữ

Thương đồng bào bữa cơm đói no

Thương đồng bào chưa tối đã co ro

Nước ngập tràn thôn xóm

Bệnh quét càn ngõ phố

Đói

Nghèo

Sợ hãi

Hoang mang

Còn hơn bất cứ giặc ngoại xâm nào

Còn hơn bất cứ thiên tai nào

Ai khóc thương ai dân nghèo

Ai khóc thương ai bẽ bàng

Một kiếp người đầy đa đoan

Một kiếp người đầy oán than

Một kiếp người dở dang

Làm sao cho dân mình bớt đau thương

Làm sao cho dân mình bớt ưu vương

Chỉ có ngôi sao trên trời

Vẫn còn ánh sáng thắp lên rạng ngời

Chỉ có ông trăng đêm rằm

Vẫn còn đó trong những câu chuyện từ bao năm

Lời nguyện cầu xót xa cất lên

Lời nguyện cầu thiết tha gọi tên

Ai quyết đem thân này vì dân lành

Ai quyết hy sinh trọn đời vì yên bình

Ai đã mang câu thề qua muôn đời

Ai đã mang dấu yêu trong lòng từ bên kia trở về

Để ngày ngày thắp lên những yêu thương

Để ngày ngày thắp lên những tiếng cười ở muôn phương?

Viết linh tinh

Có người đọc fb của mình, rồi lại nói chuyện với bạn mình (không nói tt với mình) là:

– cái Hà nó viết thì hay đấy, sắc sảo nhưng gai góc, đanh thép, kể mà bớt đi được thì tốt

Xưa mà nghe thấy mấy góp ý kiểu này mình sẽ nhột lắm, kiểu gì cũng nghĩ ngợi: ôi, mình là thế ư, làm thế nào giờ nhỉ, mình cần phải thay đổi thôi… 🤣 mà giờ mình thấy thích lắm. Thích vì hóa ra cũng có người đọc fb mình. 🤣🤣

Thật sự lúc nào điên chuyện gì thì mới hay viết nên ngôn từ nó cũng điên theo vậy. Còn bình thường chẳng nghĩ được gì. Cái thời suốt ngày thơ thẩn sến súa, đầu óc treo ngược cành cây cũng chán luôn rồi. Và quan trọng mình cũng không có nhu cầu cần ai đó thích mình, kể cả khách hàng. Chúng ta đến với nhau, bên cạnh nhau một là do duyên từ trước, hai là ý thức hệ, nhân sinh quan hợp nhau, chứ không phải mấy ngôn từ chau chuốt, nhất là một status có vài dòng nghĩ nát óc mất nửa giờ. Nên giờ cái đầu một là điên, hai là không nghĩ gì. 🤣🤣

Nhưng mà công nhận, cái ngôn từ nó chứa đựng nhiều thứ ghê gớm thật, không loại trừ cả bản ngã. Mình chỉ có cỡ nghìn bài viết trên mấy website thôi mà thành ra chẳng có một nhân viên sales nào, doanh thu vẫn xtỷ/tháng. Sợ thật đấy.

Rốt lại chỉ khoe em vẫn bán vật liệu cách âm tiêu âm, cách nhiệt. Vừa đọc cái hđ nhân viên gửi duyệt có nửa tỷ, mà khách yêu cầu mức phạt trần cao nhất 8% với sản phẩm gia công của VN, yêu cầu bồi thường và hoàn hàng 24h. Một công việc hoàn toàn dựa trên nguyên tắc, và điều khoản, sự giao dịch k chỉ giới hạn trong vài trăm triệu đơn hàng, mà là cả công trình vài chục vài trăm tỷ, những tòa nhà cao vài chục tầng, nên mềm mỏng mà không đúng đắn là thánh họ ngay.

🤣
🤣

Con tằm dệt tơ

Một ngày con tằm nhả tơ

Nong tằm vàng óng
Sợi tơ dài như nỗi nhớ
Vắt ngang guồng quay
Dệt nỗi tương tư
Lời thì thầm nhắc chuyện ngày xưa
Thời gian dài khẽ khàng trôi qua ngàn năm ký ức
Tháng năm mong manh như sợi tơ treo trên đầu khung cửi
Chỉ một chút thôi
Cần sự khéo léo từng nhịp guồng
Gió mang theo những câu chuyện gửi về hư vô
Em níu giữ cả khung trời thương nhớ
Dệt thành mộng
Đem gói thành tấm màn sương
Phủ ngang trời
Che chắn gió lạnh đêm đông
Con tằm khẽ cựa mình nhả tơ
Những sợi tơ vàng óng
Không bận tâm ngày mai hay quá khứ
Đong đầy câu chuyện bên nong tằm
Chỉ là chiếc khung cửi
Vẫn đều đều dệt từng sợi, từng sợi như gió mây

Thơ trà ĐPMN

Một chén một mình một ta

Một tâm vắng lặng một trà ngát hương

Một lòng yêu một lòng thương

Một duyên ngang một đoạn đường em đi

Vô đề

Nét duyên tao nhã cánh mong manh

Hoa tàn hoa nở vẫn an lành

Buồn vui do người thời đứng ngắm

Gió đông vẫn thổi trời vẫn xanh

Vô đề

Đào, mai đương sắc đuổi ưu tư

Trà ngon thơm ngát gọi xuân về

Rượu nồng nâng chén buồn đau cạn

Trà dâng Vô Tứ gửi bình an

Happy Day

Ngày hôm nay tôi đã sống dậy

Giữa cỏ hoang đồng cháy sình lầy

Từng hạt mầm gieo bằng thánh thiện

Đã tới hồi bừng sáng yêu thương