Cry

Khóc.

Khi nào người ta khóc. Khi quá buồn? Khi quá giận? Khi quá chán?

Tôi cũng không biết mình ở trạng thái nào trong những trạng thái trên. Chỉ thấy trống rỗng và nước mắt rơi.

Anh nói với tôi: anh tưởng em gần như không biết khóc không nghĩ em lại khóc như vậy, em có biết anh ghét khóc như thế nào không và nhất là nhìn thấy em khóc?

Em đâu có khóc đâu. Đó là nước mắt tự chảy đó. Mà anh có biết anh hạnh phúc thế nào khi được nhìn thấy em khóc không? Từ bé, hay bị đau mắt nên mẹ toàn cấm em k được khóc. Những lúc như thế, em lại trốn vào một góc nào đấy mà khóc một mình. Sau nữa, em không muốn ai thấy mình là người yếu đuối, khóc là một điều gì đó rất kinh khủng như đối với anh ấy nên nếu anh không muốn em sẽ không bao giờ khóc trước mặt anh. Nhưng anh có biết một điều không? Em toàn khóc một mình và em thật sự hạnh phúc khi có bờ vai của anh để tựa vào và khóc. Anh đừng giận em nhé, đừng ghét em nhé, sau khi khóc em sẽ cười ngay thôi mà và có thể là sẽ hát anh nghe nữa.

khoc

Anh cười: còn hơn cả trẻ con.

Nhưng rồi anh cũng k muốn cho tôi tựa vào vai anh. Tôi không biết vì không có bờ vai hay vì lý do gì mà không thể khóc hay đã khóc mà nước mắt k thể rơi.

Thằng bạn thân: mày khóc đi, tao k phải là người ấy nhưng mày có thể mượn vai của tao, mày cứ khóc, khóc cho nhẹ, khóc cho giải tỏa những gì mà mày thấy ấm ức.

Uh. Cảm ơn mày nhé. Mày nói như vậy làm sao tao có thể khóc được nữa.

Đứa bạn thân cùng phòng: thật sự lúc đầu tao không nghĩ là mày biết khóc, suốt ngày ngửa cổ lên trời và hay la mắng linh tinh nữa chứ. Mày đa cực quá đấy. Khóc nhiều như thế hâm đấy. hehe. Như thế không tốt đâu, hãy cố cân bằng mọi thứ thì hơn.

Uh. Nhưng tao có muốn khóc đâu. Mà sao mày biết tao khóc. Tao có bao giờ để cho mày thấy đâu nhỉ?

Trời. Nửa đêm giật mình tỉnh giấc vì tiếng sụt sịt dù cố gắng bé tẹo của mày. Sao tao lại k biết, chẳng qua không muốn nói, kệ cho mày khóc thôi.

Ừ nhỉ.

Mày ơi, giờ mày có biết tao cần 1 bờ vai, tao cần nghe mày chửi tao khóc là đồ hâm như thế nào không? Có lẽ tao hâm thật mày ơi. Cũng chẳng b vì lý do gì tao khóc. Chỉ thấy nước mắt rơi. Nó lăn qua má, qua môi, vào nơi khóe miệng mặn mặn.

 

Hôm qua, tao lại sang trường đấy. Tao lại về nơi bọn mình ngày xưa bọn mình cùng ăn, ở, cùng chơi. Lấy lại quyển nhật ký ngày xưa tao viết, đọc lại mà buồn cười, mà ước giá như thời gian đừng trôi, hay đơn giản thôi, ước gì chúng mày ở HN này với tao, để mỗi khi tao buồn lại chạy tới chúng mày mà mượn bờ vai, để nghe chửi đồ hâm. Hay tao nghĩ bọn mày đang ở đây nhé. Ừ. Tao đã thấy rồi. Tao đã thấy bờ vai cho tao tựa rồi. Tao đã thấy đứa nào ý nhỉ chửi tao là đồ hâm rồi. Và đứa nào còn khẽ lau nước mắt cho tao nữa chứ.

😀

Cười nhé.

(Blog cho những người bạn thân nhất của tôi: Nhớ các bạn. Thật sự nhớ. Khóc. Khóc vì một lý do gì đấy và vẫn thấy các bạn đang ở bên.)

Ông già Noel ngủ gật

Cũng không biết chính xác từ bao giờ, những lễ hội phương Tây đi vào đời sống văn hóa của người VN như là những lễ hội của người VN. Noel – Giáng sinh. Từ ngày xa nhà, từ ngày bắt đầu phải tự lập cuộc sống cho riêng mình, cái thói ham chơi lại càng bùng phát mỗi khi có dịp. Khi mà khái niệm Noel vẫn còn lơ mơ trong đầu những đứa sinh viên năm nhất thì tụi tôi vẫn cố gắng hòa nhịp để cho khỏi bị lạc ngoài cái sự chơi ấy. Những tấm thiệp, những món quà handmade, những lá thư được gửi đi chúc mừng Giáng sinh và nhân thể là cả năm mới. Khi mà Yahoo bùng phát thì kèm theo là thiệp online, mess Yahoo, và bây giờ khi mà cái tít tít thịnh hành thì lời chúc còn được send all qua các sms.

Không nằm ngoài số đó, tôi cũng đua đòi nào thiệp, nào quà, nào tin nhắn, nào cũng lặng im lắng nghe tiếng chuông Nhà thờ cất điểm 12h và những bài thánh ca mừng Chúa giáng sinh, mừng năm mới. Mỗi mùa Noel một cảm xúc và không năm nào tôi quên tặng quà hay gửi lời chúc cho những người tôi yêu quý. Bản thân tôi cũng hạnh phúc, cũng vui mừng vì những món quà và lời chúc mọi người gửi tặng mình. Ngày còn bé, chỉ mong đến Giao thừa (tết Nguyên đán) để có cái cảm giác đếm ngược từng giây. Giờ lớn rồi, vẫn thích cái thời khắc ấy và giờ còn thêm một ngày để đón chờ nữa chứ – ngày Noel. Hai tay lạnh buốt, xoa xoa vào nhau, miệng hà hơi thổi thổi chút hơi ấm, mắt ngước nhìn những chùm đèn nhấp nháy trên trên cây thông Noel. Vậy mà năm nay, không hiểu vì sao, tôi làm ngơ trước tất cả. Không một món quà, không một lời chúc, Yahoo cũng bỏ quên, điện thoại cũng bỏ quên. Noel năm nay đâu có lạnh như năm trước đâu nhỉ? Có ai đó sẽ trách, có ai đó sẽ thầm nghĩ: thật là tệ, đúng là có chồng ở bên quên hết tất cả… Cũng k biết nữa. Tự nhủ, mình cũng đâu có phải người theo Đạo gì đâu, cũng chẳng nên đua đòi, bon chen với tuổi trẻ… hehe. Nhưng có lẽ không đua đòi, không bon chen lại thấy như thiếu thiếu một điều gì đó.

santa-Portugal-2

Viết đến đây, mới chợt nhớ ra mình đã quên mua quà và cả quên chúc mừng cho em bé của mình. Dù bé chưa có hiện diện, nhưng bé đã và đang lớn lên và mùa Noel sau thôi, bé sẽ đón chào mùa Noel đầu tiên của đời mình. Và cũng chợt nhận ra mình khác quá. Một con bé dễ khóc, dễ cười, miệng suốt ngày líu lo hát, chân k bao giờ bước nghiêm túc mà phải nhảy hoặc chạy đâu mất rồi. Cuộc sống biết có nhiều thay đổi. Thời gian còn thay đổi từng khắc, từng giây nữa là mỗi người. Bất giác buồn. Bất giác buồn vì những gì đã qua không thể còn níu giữ? Bất giác buồn vì những gì sẽ tới không giống như những gì ta mong đợi? Hay bất giác buồn vì cái hồn nhiên, vô tư k còn ngự trị để vui vẻ mà đón nhận mọi thay đổi sẽ tới.

Tôi thấy mình như đang bay theo cỗ xe kéo của những chú Tuần lộc kia. Nhưng mà kìa, ông già Noel đang ngủ gật mất rồi.

Bài hát cho anh

Dạo này yêu đời hay tại trời trở lạnh mà lại thích nghe hát. 😀 Sẽ post một bài hát tặng anh. Cũng lâu rồi chưa tặng anh một entry nào cả.

Có người bảo mình, viết blog mà chẳng ai kment. 😀 Có sao đâu. Khi cho đi một cái gì đó chẳng nhẽ lại chỉ mong nhận được một cái gì đó. 🙂 Vẫn có một ai đó vô tình ghé thăm blog của mình là ok rồi. Với lại blog là một trang cá nhân mà, trên đó mình được trải lòng, đó là điều mà mình yêu thích blog và vẫn viết nó. Có nhiều cách trải lòng. Và cũng có nhiều trang tương tự blog. Nhưng mình vẫn thích Yahoo, vì như vậy, mỗi sáng online đều có thể thấy được status của mình, của bạn bè. Và cũng từ lâu rồi, blog Yh gắn bó với tình yêu của anh và mình. 😀

cho anh

Mấy hôm nay, thấy anh có một cái gì đó không lạ mà cũng không thường ngày. 😀 Có lẽ vì đàn ông hay đàn bà thì cũng như nhau thôi, họ đều có những lúc cần trải lòng.

Tặng anh bài hát “Anh” (NS Nguyễn Hoài Anh) nhé. 🙂 Bài hát hay từ câu chữ đến giai điệu vì có thể nó cũng giống như những tâm sự của mình dành cho anh.

http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Anh-Tran-Tam-My-Le.IW6IZ696.html

Anh vẫn đến dù trời gió mưa giăng khắp lối 
Dù trong những lúc giá rét ru đêm mùa đông lạnh lùng 
Anh đến với ánh mắt bao tình yêu nồng nàn 
Nụ cười trên môi xoá hết âu lo 
Anh mang đến cuộc đời những phút giây ấm áp 
Từ đâu bên nhau dưới ánh sáng muôn vì sao diệu kỳ 
Như thắp ánh sáng cho tình yêu đôi mình 
Hoà nhịp đôi tim ngàn lời yêu thương 
Là đôi cánh chim nâng em bay cùng cuộc đời 
Là nơi ấm êm em tìm trong cơn bão tố 
Anh dang cánh tay ôm lấy em vào lòng 
Đặt ngàn yêu thương lên chiếc hôn ngọt ngào 
Em lắng nghe tim mình hạnh phúc ngất ngây trào dâng 
Nguyện đi với anh suốt con đường đời 
Dù cho khó khăn luôn chờ ta phía trước 
Thì em hãy tin luôn có anh dẫn đường 
Đặt vào tay anh con tim em cùng cuộc đời 
Để anh đưa cho con thuyền mình đến bến bờ yêu thương. 

Thế là tôi đã có chồng

Các cụ vẫn có câu “tậu trâu, lấy vợ, làm nhà”. Đó là 3 việc lớn nhất của người đàn ông. Còn “thân gái như hạt mưa sa/hạt sa chĩnh nước, hạt sa ruộng đồng”. Nhưng tôi, một đứa con gái lại luôn hô khẩu hiệu “hành phận tại thiên, hành sự tại nhân” đã đặt cho mình một kế hoạch tìm chồng và lấy chồng song song với các kế hoạch học tập và làm việc khác.
Mục tiêu: 26 tuổi âm lịch: hoàn thiện cái bằng cao học. 27 tuổi âm lịch: tuổi đẹp để cưới một ông chồng.
26 tuổi. Mục tiêu trước đã xong. Dù còn tới một năm nhưng làm sao tôi có thể quyết định mọi thứ nhanh chóng như thế chứ để đạt được mục tiêu thứ hai. Ngay như cái công việc của tôi: đầu tiên là phải đi khảo sát đầu tư, đi tiếp xúc với các lãnh đạo địa phương, xin chủ trương, rồi xin giấy phép đầu tư, xin thuê đất… một loạt các thủ tục đến mấy trăm loại giấy tờ may ra mới đến bước triển khai. Cũng không hiểu vì sao mà các dự án đến với tôi toàn bị dừng ở ngay ở bước xin chủ trương, cũng k hẳn do chủ đầu tư thiếu năng lực pháp nhân, thiếu năng lực tài chính hay lobby chưa nhiều mà có lẽ là tại “thời thế”. Không hẳn là khi mà cái bong bóng bất động sản vẫn còn to đùng như thế thì ai cũng nghĩ giá sẽ vẫn còn lên và lên nữa mà có đơn giản có ai xây một khu chung cư cao cấp ở Lai Châu hay Điện Biên trong giai đoạn này k nhỉ? 😀

lay chong
Song song với việc đi làm, cộng với khả năng PR qua các phương tiện thông tin đại chúng, các đối tác của tôi cũng tăng lên một cách nhanh chóng. Tử vi của tôi đã chỉ ra rằng: số sẽ lấy được ông chồng tài hoa và cả đào hoa nữa. Nhưng tôi cũng k tin lắm. Với tiêu chuẩn của tôi, có lẽ chỉ có người máy may ra đáp ứng được nhưng như thế lại k có tình yêu. Mà với tôi, “cuộc sống k có tình yêu thì con người biến thành vượn” (SV 96). Mặt khác, tự xét bản thân mình “phải tự biết mình là ai chứ”. Hehe. Nhiều khi ngùi ngùi. Hay là…
Và… Người tính k bằng trời tính. Tôi đã đi lạc vào thế giới cổ tích của một người. Với một câu chuyện tình cũng đẹp như cổ tích là một kết thúc có hậu với pháo hoa rực rỡ.
Thế là tôi đã có chồng!
Thế là mùa đông năm nay tôi k bị ngủ một mình nằm kiểu gì cũng vẫn thấy rét nữa. Hehee. Thế là tôi bước sang một cuộc sống k p lúc nào thích thì ăn, thích thì ngủ, thích thì chơi nữa. Thế là tôi k chỉ có một người mẹ nữa. Tôi còn có thêm cả một dây họ hàng khác nữa. Và quan trọng khi chết đi tôi đã có tên trong một gia phả. Hehe.
Thế là tôi đã có chồng!
Tôi tò mò, háo hức với cuộc sống mới. Chuẩn bị tâm lý với những tình huống tôi vẫn thường đọc, thường nghe. Kinh nghiệm của người này k thể truyền cho người khác. Có lẽ tôi lại sẽ dẫm phải những vết xe đổ cũ. Nhưng tôi tin chúng tôi sẽ vượt qua, sẽ cùng nhau giải quyết cùng với tình yêu thương của chúng tôi dành cho nhau vốn dĩ đẹp như cổ tích. Mọi người vẫn bảo sau “trăng mật là vỡ mật”. Có lẽ thế mà cũng có lẽ không. Ngày mai thì chưa tới, tôi cũng k thể ngồi đó mà vẽ ra hay bôi lên cái cuộc sống của tôi những gì tôi tưởng tượng được.
Thế là tôi đã có chồng! Và chắc k bao lâu nữa đâu tôi lại sẽ viết tiếp bài “thế là tôi sắp làm mẹ”.

Mưa, gió vô tình?

Hôm qua, trời đã nắng chang chang cháy mặt cháy da. Vậy mà sớm nay, mưa mau, có vô tình?

Nước mắt lăn dài theo cơn mưa. Lâu rồi nó không khóc như bây giờ. Có lẽ k có lý do gì để khóc hay quá bận bịu mà quên đi một công việc dường như thường xuyên của nó là thả hồn lơ đãng và khóc một chút cho rửa bụi trong mắt. 1 tháng đi công tác tới 22 ngày. Vừa về lại vùi đầu vào một lô công việc dang dở và chuẩn bị cho những công việc mới. Chị bệnh, sau khi tan làm lại chạy qua bệnh viện chút rồi về. 10 p.m là giờ cơm tối. Em gái nhắn tin buồn vì công việc nhưng chị có thể giúp gì cho em đây. Cơ hội này đi qua rồi cơ hội khác sẽ tới. Cuộc sống là một chuỗi sắp đặt rồi. Lúc nào cũng gân cổ: tất cả là do mình. Nhưng trước một thất bại, một vấp ngã lại chẳng biết ta nên làm gì ngoài khóc.

gio vo itnh

Chưa sang thu mà buổi sớm trời đã se lạnh. Gió vô tình hay gió đến từ đâu? Gió mang lời yêu thương tới thì thầm nhưng gió có bao giờ tĩnh lại, lắng nghe và ôm ta cho trọn? Gió lại bận bịu, lại qua đi tiếp tục cuộc hành trình của mình. Đưa tay ra để cảm nhận làn hơi ấm nào gió vô tình mang tới.

Giật mình! Nước mắt vẫn khẽ lăn. Mưa, gió vô tình!

1 tiếng – 1h

– Em ở nhà nhé. 1 tiếng nữa anh đến.

Vẫn biết là phải sau 1 tiếng nữa thì anh mới tới mà trong lòng em vẫn như có lửa đốt. 1 tiếng sao lâu thế không biết. Hết đứng lại ngồi, hết ngồi lại đứng.

*****

– Đi dạo Hồ Gươm nhé!

– Dạ. Mình chỉ có 1 tiếng thôi đó. 10h là em phải về rồi.

ho guom

Hồ Gươm những ngày nóng, đông đúc, nhộn nhịp người. Những dải đèn màu giăng mắc, những đèn đường, đèn cao áp lung linh soi bóng xuống Hồ. Em vẫn thích Hồ Gươm về đêm hơn. Có lẽ bởi em thích ánh sáng, thích màu sắc, thích những gì huyền ảo pha chút lãng mạn. Ngồi bên bờ bên này, nhìn sang bờ bên kia, nhìn chậm lại, gói cả khung cảnh trên đường với xe cộ lao vùn vụt và dưới mặt nước bạn sẽ thấy cả một bức tranh động đầy màu sắc tuyệt đẹp.

Anh nhẹ nhàng vòng tay qua eo.

– Nóng!

Anh chưng hửng, ngồi ngoan, lặng lẽ ngắm những đôi tình nhân qua lại, tay trong tay, ngắm cái vùn vụt của xe cộ bên bờ kia, ngắm cái lung linh sắc màu của ánh đèn dưới nước. Em cười, em nói rất nhiều những gì anh không nhớ nữa. Tiếng cười của em trong veo, tiếng kể chuyện của em hồn nhiên như một cô bé. Anh như mơ đi trong cái tiếng cười, tiếng nói đó. Mà có lẽ anh đang mơ thật. Anh mơ được ôm chặt em trong vòng tay. Ôi, em nhỏ bé! Cái mùi thơm từ làn da em làm anh ngây ngất, đam mê. “Chim ơi, đừng bay nhé! Hoa ơi, hãy tỏa hương! Và cây ơi, lay thật khẽ, cho đôi bạn trẻ đón xuân về…” Một ước ao nhỏ bé của người nhạc sỹ đang đồng điệu với cảm xúc của anh lúc này.

*****

– Mấy giờ rồi anh?

– 10h05’. Anh giật mình vì câu hỏi của em và trả lời một cách vô thức khi nhìn vào đồng hồ.

– Mình phải về thôi.

1 tiếng trôi qua nhanh hơn một cái chớp mắt. Em đã nói rất nhiều như muốn xóa đi cái khao khát trong lòng. Những lúc bên anh, trái tim đập loạn xạ, em chẳng biết vì sao nữa. Tình cảm chẳng kiểm soát được. Còn lý trí nói huyên thuyên trời biển, nói hết vèo 1 tiếng.

*****

Tạm biệt rồi. Em thấy mình bật khóc. Anh cũng chẳng biết sao mình có thể về đến nhà. Những khao khát, đam mê của hai tâm hồn yêu bật cười vì sự trong sáng quá đỗi của chủ nhân chúng. Để rồi:

– 1h rồi. Ngủ đi em nhé! Lấy sức mai đi làm.

– Dạ! Ngủ ngon anh nhé. Thế mà đã 1h rồi nhỉ?

Về quê

Cảm xúc vẫn còn nguyên đó. Những câu chữ vẫn còn nguyên đó mà dường như chúng trốn chạy. Trốn chạy để một mình ta bỡ ngỡ thấy mình hư vô.

Đã vui vẻ, đã thấy quanh ta thật đáng yêu nhưng vẫn muốn có cảm giác muốn trốn đi đâu 1 thời gian, vẫn muốn thực hiện cái cảm giác bỏ lại tất cả, lãng quên tất cả.

Đã lâu rồi không về quê, từ cái ngày đi học cao học, bận rộn với học và làm thêm, bảo vệ luận án, rồi công việc. Tin tức vẫn biết đều, những có những nhói đau trong những cái tin đó. Niềm vui muốn khoe nhưng sợ chạnh lòng ai đó. Nhưng thực ra không phải, nếu nghĩ xa hơn, niềm vui đó có thể xoa nhẹ cái chạnh lòng. Và khi mọi thứ ở đó đã lắng đọng, cùng với cái mong muốn trốn chạy cũ ta lên đường. Không phải chỉ vì ta, không phải chỉ vì muốn xoa dịu, đơn giản ta muốn trở lại, nhìn lại những gì vẫn đang diễn ra.

1 ngày vòng quanh nhà họ hàng nội ngoại, điểm dừng chân cuối cùng là nhà ông bà ngoại. Vẫn căn nhà đó, vẫn cái bếp đó, vẫn tiếng ụt ịt, vẫn tiếng quạp quạp, tiếng gà con chiếp chiếp. Xa xa, tiếng suối chảy róc rách, hòa vào tiếng chim ríu ran. Nắng vàng cho quả mơ, quả mận thêm căng tròn, cho những giò phong lan thêm hương sắc. Thả tầm mắt, hòa trộn với thiên nhiên. Cuộc sống tưởng chừng như tĩnh lặng mà tất cả như dòng suối kia, chẳng chịu dừng lại, cứ chảy hoài, chảy mãi xuống tận nơi hạ lưu, biết rồi sẽ chẳng là mình và vẫn muốn hòa vào biển lớn cho quên đi cái chính mình. Gần 50 năm ở trên mảnh đất ấy mà …. Ông bà rất vui vì con cháu học hành thành đạt, nhưng quay lưng đi, cái dáng kia đã còng mất rồi.

que huong

Bằng lăng có bớt tím màu?

– Để tớ hát cậu nghe bài “Im lặng đêm HN “ nhé.

“ Chỉ còn mênh mông gương hồ, hiu hắt soi những cây bàng lá đỏ/ Chỉ còn mênh mông gương hồ, từng hàng cây góc phố, ngây ngô nhìn nhau/ Chỉ còn…”

– Hì hì, k hát nữa. Sao im lặng thế? À, cậu gọi tớ bằng chị đi! Kém người ta tới tận 40 ngày lận.

– Cậu thích thế àh?

– Uh.

– Làm chị là làm chị mãi mãi đấy. Không ân hận chứ?

– Không. Mà đi nhanh lên. Bác hôm nay đi vắng, tớ phải về trông nhà mà. Với lại cũng muộn rồi. (Mặc dù đêm HN thật đẹp phải k? Không quá ồn ào, ít bụi bặm và những ánh đèn màu rực rỡ giăng mắc khắp các phố phường. Đâu đó thoang thoảng hương hoa Ngọc Lan.) Mà cũng sắp mưa rồi đấy.

Nhóc khẽ đặt nhẹ tay vào eo hắn. Nhóc miên man với 1 lô cảm xúc không tên thật nhẹ nhàng, dịu ngọt như hương hoa Ngọc Lan. Nếu nhà 2 đứa ở gần nhau thì tốt biết mấy nhỉ? Khổ thân hắn thật! Đường thì xa mà trời lại có vẻ sắp mưa nữa chứ. Đằng trước, hắn không nói gì, kéo ga đi nhanh hơn. Hình như hắn giận gì thì phải? Thôi, kệ. Cứ im lặng cũng có cái hay. Hìhì.

– Về đến nhà rùi. Cậu về luôn chứ? Có áo mưa chưa?

– Uh. Có rồi. Chúc ngủ ngon.

– Chúc ngủ ngon.

Hắn kéo ga, lao vút đi. Chết rồi. Hình như là bị giận thật rồi. Hắn đâu có chào Nhóc nhanh như thế những lần đưa Nhóc về. Toi rồi.

Nhóc cầm điện thoại. Nhắn gì được nhỉ? Giờ mình đã yên vị trong chăn ấm, chỉ còn hắn vẫn đang ngoài đường. Trời đã bắt đầu đổ mưa. Thương quá! Định hỏi hắn có giận Nhóc điều gì không, nhưng coi như không biết gì khéo lại hay hơn. Nhắn 1 tin thật đáng yêu gửi đến hắn nhé. Hì hì. Nhóc lại miên man với 1 lô cảm xúc không tên của mình. Những bông hoa Ngọc Lan, hắn đưa cho Nhóc lúc chiều, thơm ngát. Ngoài trời, mưa đã bắt đầu nặng hạt. Tiếng mưa trên mái tôn nghe ngày một rõ hơn.

– Tớ ghét trời mưa!

– Tớ tưởng người lãng mạn như cậu phải thích trời mưa chứ?

– Không. Mưa làm những bông hoa bằng lăng bớt tím. Tớ ghét cả cái màu tím của hoa bằng lăng nữa. Chẳng kiên định gì cả. Cứ gặp mưa là lại bớt tím màu.

– Hì hì. Tớ không nghĩ vậy đâu. Mưa sẽ gửi màu tím xuống lòng đất mẹ mà. Màu tím đó sẽ còn mãi.

Nhóc khẽ mỉm cười. Từ trước Nhóc vẫn ghét hoa bằng lăng và mưa chỉ vì cái lý do trên. Mà giờ nghe hắn nói, cũng thấy lạc quan hơn. “Mưa sẽ gửi màu tím xuống lòng đất mẹ.” Nhóc thiếp đi.

hoa-bang-lang-hinh-anh-12_dauc

Không có tin nhắn nào sao? Hay tại mạng điện thoại nhỉ? Không biết hắn có sao k nữa. Nhóc bấm máy. Vẫn có tín hiệu. Nhưng hắn không trả lời. Thôi rồi. Giờ thì là giận thật, rất thật rồi. Chẳng nhẽ, hắn không cảm nhận được tình cảm Nhóc dành cho hắn. Nhóc biết, tất cả chỉ mới bắt đầu, tất cả đều dịu ngọt và nhẹ nhàng như hương Ngọc Lan. Thoáng một chút chạnh lòng. Nhóc không phải là toàn mỹ, không phải là xinh đẹp, không phải là trẻ trung. Một người như hắn có hàng tá các cô em xung quanh cơ mà. Nhóc khẽ cười vì câu “cậu lại cho tớ ăn dưa bở à?”. Chẳng biết ai cho ai ăn dưa bở nữa. Hắn thật đáng ghét phải không? Thèm cảm giác an toàn khi đặt tay mình trong tay ai đó, mà hắn cũng có làm được đâu. Thế mà gọi là yêu àh. Không nịnh nọt được nữa rồi. Phải mắng cho hắn 1 trận.

Nhóc vừa bấm “Send” thì đã kịp nhận tin nhắn của hắn. Hắn đang buồn. Và thú thực rằng giận Nhóc. Con tim Nhóc nghẹn lại. Chỉ vì 1 lý do, Nhóc thích làm chị mà thôi. Mà đúng vậy, tại hắn sinh sau Nhóc tới 40 ngày liền mà. Trêu cho vui tí thôi. Ai đời, toàn cô trẻ đẹp không yêu, lại đi tán tỉnh bà già. Hì hì. Nhóc muốn ở bên hắn giờ này quá, để đấm vào cái mặt đáng ghét của hắn. Con trai gì mà toàn suy nghĩ lung tung. Ghét quá. Ghét quá đi.

Hoà lẫn trong tiếng mưa là tiếng nhạc tin nhắn. Nhóc không ngủ được. Và chắc chắn hắn cũng không ngủ được. Giờ thì Nhóc biết, hắn yêu Nhóc nhiều đến như thế nào. Cả Nhóc nữa, cái tình cảm trong trái tim Nhóc đang lớn lên từng ngày. Những giọt nước mắt đang lăn nhẹ trên má, không mặn chát mà nóng ấm. Hương Ngọc Lan đang tràn ngập không gian. Nhóc mơ đi trong cái mùi hương ấy. “Nắng đang vàng tươi sóng sánh. Không khí trong mát sau cơn mưa. Chỉ những bông hoa bằng lăng đã bớt tím. Dưới gốc, trải trạt những cánh hoa bằng lăng. Mưa đã mang màu tím trở về với đất mẹ. Hắn nắm tay Nhóc đi trên con đường trải đầy màu tím đấy. 1 cánh hoa khẽ vương lên tóc Nhóc. Hắn xiết tay, thì thầm: Anh yêu em. Nhóc khẽ mỉm cười”

bang lang

7h30. Nhóc bật dậy. Muộn giờ đi làm mất rồi. Híc. Híc. Mau mau. Kiểu này đến muộn thể nào cũng được nghe sếp ca. Phóng vội đến công ty, Nhóc vẫn thấy những cánh hoa bằng lăng 2 bên đường đang bung mình đón ánh nắng, tích yêu thương. Dù sao đi nữa, Nhóc vẫn thích nhìn hoa bằng lăng dưới nắng hơn. Hihi.

24h

“Có 1 cái gì đó đang nghẹn lại trong lồng ngực.”

Chẳng phải chỉ vì lý do 24 h vừa trôi qua đâu. Giờ với ta, khái niệm thời gian chẳng có ý nghĩa gì cả. Sáng 6h dậy. 1h nghe tiếng Anh. 45′ tiếp theo là ăn sáng và chuẩn bị đi làm. 15′ đến công ty. 8h +1h30′ ở công ty, có việc thì làm, k có thì buôn. 15′ về nhà. 1h cho bữa tối. 1h cho tắm giặt. 1h cho phim. 2h cho đọc sách. 30′ cho tập. Còn lại thì ngủ. Thời gian ngủ vẫn là thích nhất, tuyệt vời nhất. Có ai đó hỏi thế thời gian dành cho người ấy đâu? Trả lời: cả 24h đó thôi. 1 tuần, gặp nhau 1 lần. Chẳng có nhiều thời gian bên nhau, nỗi nhớ cứ man mác như hương Ngọc Lan. Tình yêu cũng đẹp như những bông Ngọc Lan, trắng ngần. Cái màu trắng đến tinh khiết, đến sáng trong, mát lành tâm hồn những người nhìn thấy nó.

Cũng chẳng biết tình yêu bắt đầu từ đâu, nỗi nhớ bắt đầu từ đâu nữa. Xuân Quỳnh viết hay thật “Sóng bắt đầu từ gió/Gió bắt đầu từ đâu?/ Em cũng không biết nữa/ Khi nào ta yêu nhau.” Nhiều lần đi qua những hàng bằng lăng, những hàng phượng, và cả những hàng Sấu nữa? Cứ tự hỏi: 2 loài hoa của mùa hè, 2 loài cây này lại rất hay được trồng gần nhau nữa chứ, tức là sẽ uống cùng 1 sức nắng mặt trời vậy mà cây thì cho màu đỏ khát khao mãnh liệt, cây thì cho màu tím cháy lòng yêu thương. Riêng cây Sấu, cho quả vào mùa hè và cũng rụng lá vào mùa hè. Những con đường trải vàng lá rụng, đẹp như những con đường mùa thu ở châu Âu. Ta miên man, ta mơ đi trong những cái đẹp hòa với hương của hoa Ngọc Lan góc phố, thoang thoáng đâu đây.

Cũng chẳng biết tình yêu là điều gì nữa. Vô vàn định nghĩa. Vô vàn khái niệm. Vô vàn kiểu yêu. Có người thì lại nói: tình yêu thì có 1, còn cái na ná tình yêu thì có rất nhiều. “Yêu nghĩa là nhớ rất nhiều phải không anh? Nghĩa là cồn cào những đam mê, những khao khát?” Trái tim 1 người đa cảm, thường dễ rung động bởi một sự vô tình. Trái tim 1 người yêu cái đẹp, thường dễ khắc họa những nét yêu thương. Trái tim một người lãng mạn, thường dễ bật lên câu hát cho những vần thơ. Nhưng tất cả những rung động, những nét yêu thương, những nốt nhạc đó có làm nên 1 tình yêu? Nhưng tình yêu thì không bao giờ thiếu chúng. Chẳng nên mạn đàm về tình yêu nữa. Không có khối người sẽ bảo ta đúng là hâm, giờ mấy tuổi vẫn còn lãng đãng với những gì vu vơ.

sao

Ta vẫn còn đó, với một khoảng trống. Khoảng trống đó dành riêng cho kỷ niệm ư? Không. Kỷ niệm cũng như dòng thời gian trôi. Có lấy lại được bao giờ. “Không ai tắm hai lần trên một dòng sông.”. Chỉ còn biết ngày hôm nay, không còn thảng thốt, không còn giật mình vì một điều gì xưa cũ nữa. Nhưng vẫn buồn khi ai đó nói, ta đã không giữ nổi bên mình một trái tim. Liệu ta còn có thể làm được điều đó không? Trốn vào một không gian chỉ của riêng ta, thả hồn vu vơ lên khoảng không gian của những dải ngân hà tít tận trên bầu trời đen kịt kia. Ta tìm thấy một vì sao nhỏ bé, sáng chói, đứng một mình lặng lẽ. Vì sao được thắp sáng bằng chính trái tim của nó, bằng chính tình yêu của nó. Linh hồn ta, chẳng sáng rực được như vì sao ấy, vẫn nhẹ nhàng đến bên như có một từ trường. Hai thứ ánh sáng hòa lẫn, sáng rực, đốt cháy cả bầu trời.

Ta giật mình. Viết gì vớ vẩn trên blog thế này. Một cái gì ứ nghẹn trong lồng ngực. Một cái gì long lanh trong khung mắt. Một bàn tay xiết chặt. Một bờ vai chắc chắn. Ta ngả đầu. Bình yên. Quên đi mới hết có 24 h.

Lạnh. Mưa. Nắng. Và xương rồng.

Sớm nay mưa. Không nhiều nhưng cũng đủ làm ướt đường. Những tưởng sẽ mưa nữa và lạnh hơn, nhưng đến trưa trời lại hửng nắng. Cái nắng hanh hao, vàng nhạt trong cái tiết trời se lạnh này thật là lý tưởng nếu được ngồi sau xe ai đó.

Sáng nay, lúc đang trang điểm để đi làm, bác chủ nhà lại nói: “Trông xinh xắn thế này mà chẳng ai yêu. Mà công nhận cháu chay tịnh thật đấy, chẳng chịu đi đâu, tối thì phải đi chơi đi chứ, thấy thằng nào được được thì tấn công mạnh vào. Thôi, yêu luôn thằng Tiến nhà bác đi. Nó cũng khen mày đấy, nhưng sợ mày chê.” “Bác vui tính thật đấy. Bác cứ xúc tiến anh Tiến đi. Hì hì.”

Dắt xe ra cửa. Khẽ cười vì câu nói của bác nhưng cũng bất giác buồn. Buồn vì trời sáng nay mưa hay vì lý do gì? Chẳng thể hiểu, chẳng thể giải thích nổi.

Thực chứng: một vết thương lớn thường khó liền, và khi đã liền, thì chỉ một xây xát nhẹ cũng đủ làm nó bung ra, bật máu. Vết thương đó có phải là lớn? Đọc “Ý, tình, thân”, Đại đức Thích Trí Siêu khuyên hãy quên đi con ma quá khứ. Mình đã quên rồi đó chứ. Không muốn nó ảnh hưởng đến mình. Nhưng Ý là vô hình và Thân đâu có kiểm soát được.

Mình yêu vào mùa đông ấy. Chia tay vào mùa đông sau ấy. Mùa đông cứ mang anh đến, mang cảm giác hạnh phúc có bờ vai nương tựa rồi lại mang cả cảm giác trống vắng, tê buốt gió mùa đông bắc, hanh hao nắng mùa đông khi anh đi. Giấc mơ vỡ òa đong đầy nước mắt. Vết thương vỡ òa, không có máu mà đau xót.

Cuối thu. Một cơn mưa bóng mây lạ. Anh xin được làm lành tất cả. Xoa dịu tất cả. “Anh không thể đâu.” “Anh có thể”. Lời nói trong như bầu trời mùa thu. Hương hoa sữa. Cái se lạnh. Cái nắng hanh hao. Nhưng bản chất vào đông là sẽ lạnh. Thực chứng: vết thương chưa lành sẽ càng đau xót nếu vô tình chạm phải. Anh không thể làm ngơ trước những giọt nước mắt và thổn thức khi em bảo đó là do trời mùa đông, do hoa sữa, do cái lạnh, do cái nắng.

Em đa cảm quá. Em yếu đuối quá. Hay em không vượt qua được chính bản thân? Em bề bộn với đống sách giáo lý Phật giáo, Lão giáo đi tìm căn nguyên vấn đề của chính mình. Em bộn bề với thông tin kinh tế, thị trường, xã hội để phục vụ cho công việc của mình. Tất cả không có mùa đông trong đó. Biết rằng, sáng nay trời mưa nhưng ban trưa trời lại đang nắng. Cây xương rồng vẫn sống và lại sắp nở hoa.

xuong rong