Vu vơ

Mỗi năm mình bị buồn 3 tháng. Từ khi ngửi thấy hương hoa sữa, tới khi cái nắng hanh hao cứ vàng vọt khắp HN dần tắt. Hôm nay, đi mãi từ Thường Tín lên Phúc Thọ không ngửi thấy hương hoa sữa nữa, nhưng bị cái nắng vàng vọt cuối thu nó trêu ngươi.
Cảm xúc hay thật đấy. Một chút man mác, một chút nhớ, một chút ngây ngô. Nếu như cái hồi nảo hồi nào, mình sẽ tìm một cái ghế đá và ngồi tự kỉ bên hồ sen. Những chú cá sẽ tung tăng, nhảy múa mà uống những giọt nước mắt. Không phải chúng cười trên nỗi đau của ta mà nói: ta hãy vui lên, có khóc mãi cũng lấp đầy hồ HN được đâu.
Cảm xúc không thành tên, cũng không đặt tên được, cũng chẳng biết sẻ cùng ai. Ngồi loáy hoáy, giở lại tất cả những bức ảnh cũ kỹ. Edit một tấm mà ta thấy thích nhất, post lên để tự sướng. Hii.

vu vo

Chồng và vợ ai khổ hơn

Một ngày chưa mở mắt đã thấy nắng gắt. Không biết cả tuần có nắng gắt suốt không? Đến giờ là 3h chiều, giờ nắng nhất thì mình được ngồi trong điều hòa rồi nên thấy mọi thứ cũng mát mẻ và dễ chịu hơn rất nhiều.

Không biết có ai khổ như ông chồng mình hay khổ như mình.
Chồng mình khổ:
– vì ổng luôn phải ăn sáng, ăn tối đều đặn ở nhà
– vì ổng luôn phải ăn những món do vợ mình nấu
– vì ổng luôn phải ăn những món ăn không biết có trong quyển thực đơn nào với những sự sáng chế của người nấu
– vì ổng luôn phải mặc quần áo đẹp, được là lượt cũng khá cẩn thận
– vì ổng luôn phải ở trong một căn phòng mọi thứ được xếp gọn cẩn thận, đồ đạc sạch sẽ
Mình khổ:
– vì mình đã bỏ bao công sức, đầy tâm huyết sáng tạo rồi cuối cùng nhận được: cái gì thế này
– vì mình hí hửng khi hai vợ chồng cùng ăn cơm thì ông chồng lại đi ra đi vô, ngao ngán, thở dài
– vì mình tự tin chăm chồng chu đáo từ là lượt cái áo thì ông chồng lại: mặc là lượt người ta lại bảo chảnh
– vì mình vừa cặm cụi lau xong nhà cửa thì từ đâu những nốt dép bước ngang dọc khắp nhà

chong va vo

Có lẽ chồng mình khổ hơn vì phải chịu đựng những chỉn chu, nề nếp, sáng tạo không cần thiết của vợ.
Có lẽ mình khổ vì cố gắng vẹn toàn, chu đáo nhưng lại không được đón nhận.

Cuộc sống vợ chồng là sự kết hợp khéo léo của các mảng ghép. Không nên đổ lỗi tại vợ hay tại chồng mà mảnh ghép đó không khớp. Điều chỉnh một chút. Nhưng điều chỉnh thế nào?

Vu vơ nữa

Lâu lắm rồi mới có dịp ra ngoại ô. May mắn là vì đi gặp k/h thiết kế sinh thái cảnh quan.
Nắng nhẹ. Tiết trời se lạnh của sớm thu. Không gian hút tầm mắt. Ruộng lúa trải dài. Không có đoạn tóc thò nào để tung bay. Hii.
Công việc nhiều. Toan tính nhiều. Suốt ngày luẩn quẩn với tiền, hợp đồng. Không trách nó, không ghét nó. Nó chu cấp cho ta một cuộc sống vật chất đầy đủ mà. Nhưng nhiều lúc thấy thương mình. Hii. Trách nhiệm nặng nề quá, hơn cả một người đàn ông bình thường. Không chối bỏ, không oán thán. Vì nhiều người cần ta và ta cần cho họ. Nhưng … làm thế nào để được sống với tâm trạng và khung cảnh như sáng nay nhỉ?

vo vo nua

Thanks for my love

Dòng đời hối hả. Nhịp đời vồn vã. Nắng nóng càng khiến người ta mệt mỏi, lười biếng trong cái suy nghĩ cố hữu, bảo thủ của một tâm hồn không rộng mở.
Hối hả thế. Vồn vã thế. Chói chang thế. Nhưng phượng, bằng lăng ư vẫn nở rộ, rực rỡ những con phố, đâu cần biết lòng người chỉ nhìn lướt qua sắc đỏ, sắc tím và chỉ à ừ mùa hè rồi nhỉ.
Lặng lẽ góc phố. Lặng lẽ tỏa hương đêm hè. Lặng lẽ những bông ngọc lan trắng ngần tinh khiết. Cơn mưa chiều xối xả, có làm rũ cái trắng trong, có làm dịu hương thoang thoảng?
Lâu lắm. Cũng không biết là bao giờ nữa, thực ra cũng có thể đếm được theo năm, theo tháng, theo ngày và theo ngày thì chắc lên tới trên 10 ngàn ngày nó không cầm trên tay bông ngọc lan nào cả, không còn nghe thấy hương bông ngọc lan ở đâu cả. Nó có trốn vào một góc nào đó để xa rời cái chốn bụi bặm này không. Không. Nó chỉ quá vô tình mà quên mất, có một thứ gọi tên như thế, màu như thế và hương như thế.
Anh đặt vào tay nó một bông ngọc lan bé xíu, vẫn còn vương nhựa ở cuống, vẫn còn chúm chím khép cánh. Vậy mà bông hoa tỏa hương ngan ngát. Hương hoa lan tỏa, chạm đến trái tim chật chội của nó. Bừng tỉnh. Trái tim khẽ khàng thổn thức, tung cánh, rộng mở. Một cảm giác nhẹ nhàng lan tỏa và xâm chiếm tâm hồn như rơi vào trạng thái thiền định. Nó tưởng mình có thể bật khóc. Giọt nước mắt có thể lóng lánh nơi khóe mi, nhưng trái tim nó thực sự đã đổi khác. Trái tim biết khóc và biết hát.

hoa-ngoc-lan-2013-17
Một điều tưởng chừng như rất nhỏ. Một điều tưởng chừng như không thể đã lắng tất cả những cái hối hả, vồn vã, đã thay đổi cái cố hữu và bảo thủ của một tâm hồn.
Thế đấy.
Thanks for my love.

Hóng hớt

Tôi tự thừa nhận tôi là người có độ hóng cao.
Cứ chỗ nào có chém gió, quẹt chả là tôi nhảy vào.
Trước, cũng là muốn biết thiên hạ đang thế nào.
Sau, biết người nghĩ thế nào.
Sau nữa là để chém gió và quẹt chả theo.
Có một điều tôi nhận thấy lại khác biệt với tất cả những gì tít báo hay giật gân.
Tôi nhận thấy:
– người Việt rất yêu tổ quốc, yêu cái nước có tên gọi Việt Nam
– người Việt đầy lòng trắc ẩn, khi trên các diễn đàn, trang cộng đồng vẫn rất nhiều bạn trẻ nhiệt huyết hừng hực lòng tình nguyện
– người Việt yêu cái đẹp, khi trên các bài báo viết về cái đẹp các bạn đều nhảy vào kment
– người Việt ghét cái xấu, thói hư hỏng, khi một title nào đó nói về một biz nào k tốt là bị các bạn lên án ngay
– người Việt luôn mong muốn 1 xã hội công bằng, chính trị ổn định, khi một title nào đó nói 1 vị quan tham, 1 vị trí luồn cúi thì lập tức các kment chửi bới
– người Việt rất thẳng, thật khi các bạn không ngại ngần kment
– người Việt luôn cầu tiến và mơ ước tới một cuộc sống tốt đẹp khi các diễn đàn về học tập, khi các trang về giáo dục ngày càng nhiều
….
và còn rất nhiều điều tốt nữa tôi chưa thể nhìn ra.

hong hot
Ai đó nói, không phải thế đâu thì tôi vẫn dám nói: vâng. Nhưng,
Trong mỗi con người vẫn luôn có tất cả những điều tốt đẹp trên, vậy há gì mình không cùng thúc đẩy những điều đó, mình không đánh thức, khơi dậy và phát huy những điều tốt đẹp đó.
Nguyện vì những điều tốt đẹp, sống vì những điều tốt đẹp cho con người, cho dân tộc, cho tổ quốc, cho nhân loại.

Vơ vẩn

13h trưa. Rồ xe ra phố. Nắng chói chang, rát rạt. Đường Phạm Hùng lác đác người, vồn vã cong người quất ga chạy. Keangnam cao vời vợi, đua mình với trời xanh và nắng. Trời xanh, xanh biếc. Nhà cao, cao tít. Nắng hoa cả mắt. Bỗng, rùm. Tối sẫm cả bầu trời. Ngác ngơ, giật mình vì sắc tím. Nắng có nắng rát rạt cháy da, trời có cao xanh biếc cũng chẳng thể ngăn được sắc tím lấn át. Vẫn hay biết phố Kim Mã, Thợ Nhuộm nhiều hoa bằng lăng nhất. Vẫn biết buổi sáng bình minh sắc tím nhuốm hồng hay buổi chiều sắc tím hòa sắc tím hoàng hôn cũng rất đẹp. Nhưng giữa trưa nắng gắt, giữa cái nền trời xanh, xanh biếc, những ngôi nhà cao tầng sơn mới, giữa ánh nắng chói chang thì màu tím hoa bằng lăng lại càng thêm rõ nét, đậm sắc và nổi bật. Không biết nó đẹp có phải do hoa mắt. 😀 Quên cả nắng, quên cả nóng. Cứ kéo ga mà không biết tâm hồn treo ở ngọn cây bằng lăng nào. May mà đường vắng. Nhưng nói thật là đẹp thật. Đi biết bao con phố, rình cả mùa hoa để đi ngắm hoa mà chưa bao giờ thấy hoa bằng lăng giữa nắng gắt ở phố TTT lại đẹp thế. Có thể do hoa, có thể do nắng, có thể nó có cái nền là trời xanh và nhà cao tầng mới. Đẹp. Đẹp thật.

Bang-lang-tim

(Tiếc quá. Cái máy ảnh lại đang bị mượn mất. Mai ngày kia trời mà mưa thì sắc tím lại nhạt nhòa hết cho coi. Màu tím lại thành bạc bẽo.)

Nhìn nhận

Tự tin và nóng tính đó là những điểm cần nhìn nhận. Nhìn nhận ở đây vì nó là một điểm yếu. Yếu trong cuộc sống hạnh phúc. Yếu để thành công và thành đạt.

Quá tự tin vào những gì mình có và có thể có vì thế mà chủ quan, vì thế mà k thèm để ý và thậm chí không thèm chấp. Nhưng chính vì không để ý mà không đề phòng, chính vì không thèm chấp nên nghĩ không có hại. Và cũng chính vì quá tự tin mà để người khác thấy mình là kiêu ngạo để mà ghen tức, để mà gièm pha.

Quá nóng tính nên không giữ được cảm xúc, dễ bốc hỏa, lời lẽ không kìm chế. Lời nói là 1 trong 3 thứ đã “bay ra” rồi là không thể lấy lại. Những lời lẽ đó tất nhiên sẽ làm tổn thương đến người đối thoại và tổn hại đến sự nhìn nhận của họ về mình.

nong tinh

Những người tự tin và nóng tính thường lại đi kèm với tự đại nên lại càng bất cần. Lòng tự trọng của người như vậy quá lớn mà những cái khác không thể át đi được.

Mình có hết tất cả những tính xấu trên và quả thực là bất lợi. Đã biết, đã nhìn nhận nhưng thật khó để sửa đổi. (Non sông khó đổi bản tính khó dời.)

Sống chung với lũ vậy. Chồng mình bảo thế. 😀

Những ngày thật khác

Một ngày có 24 tiếng, 1 tiếng có 60 phút, 1 phút có 60 giây. Đồng hồ có 12 vạch lớn, 48 vạch nhỏ và các con số từ 1-12. Có những ngày chỉ nhìn đồng hồ, và có thể không nhìn đồng hồ nhưng sao thấy ngày nào cũng như ngày nào cũng giống như cái đồng hồ kia.

Lớn nhất trên thế giới này chắc chắn là biển. Vì biển chiếm 3/4 diện tích bề mặt trái đất. Bờ biển thật khó xác định và tưởng như không thay đổi nhưng thực tế vấn có những vùng đất bồi phù sa lấn biển, có những vùng đất tự lún lấn bờ. Dài nhất trên thế giới này chắc chắn là sông. Vậy mà sông vẫn có đoạn ghềnh, đoạn thác, vẫn có đoạn dịu êm. Vậy mà tại sao cái đồng hồ lại cứ mãi là các con số từ 1-12, 12 vạch lớn, 48 vạch nhỏ?

Vô tình, người ta đã tưởng là giây nào cũng vậy, phút nào cũng vậy, giờ nào cũng vậy, ngày nào cũng vậy. Nào ai để ý tới 2 cây kim nhỏ xíu vẫn miệt mài chạy. Mỗi giây trôi qua là chúng lại đã đi được 1 quãng đường. Chỉ ai lý luận lấy hệ quy chiếu là cái đồng hồ thì nó có đi được quãng nào đâu.

ngay that khac

Cũng có thể chỉ những cái lớn như biển, những cái dài như sông, người ta mới thấy được cái thay đổi của nó vì nó không được người ta đặt trong một hệ quy chiếu nào để nói với cái đấy thì biển vẫn vậy và sông vẫn chỉ là 1 dòng nước chảy mà thôi. Có lẽ vì không tìm được hệ quy chiếu nào hiển hiện để đặt. Còn những cái nhỏ bé, có quá nhiều hệ quy chiếu để đặt, để cân đong, đo đếm. Vậy đấy.

Có những ngày chỉ nhìn đồng hồ, có thể không nhìn đồng hồ nhưng sao thấy ngày nào cũng như ngày nào cũng giống như cái đồng hồ kia thực chất cũng chỉ là một quãng thời gian. Đồng hồ là vật dụng chỉ thời gian có thể không đổi, nhưng thời gian thực tế thì thay đổi đó chứ, ít nhất là tên gọi. Và đã thay đổi, đã có những ngày thật khác. Ngẫm lại, cũng là do cách nhìn mà thôi. Nếu đừng thấy thời gian và gọi thời gian là cái đồng hồ thì thời gian sẽ thay đổi.

Chỉ biết bây giờ hãy sống hạnh phúc những ngày thật khác đó, hãy tận hưởng những cảm giác thật khác đó dể biết thời gian là một điều gì đó thật ý nghĩa khi không phải là bất biến.

NHỮNG NGÀY THẬT KHÁC (nhạc Huy Tuấn, ca sỹ Phương Vy)
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Nhung-Ngay-That-Khac-Phuong-Vy/ZWZ96BFW.html

Khi ta bên nhau chẳng ai dám nói với ai
Dù bao yêu thương đã từ lâu rồi.
Nghe trong con tim, niềm tin trong mỗi chúng ta.
Một tình yêu sẽ ở nơi ấy, dù thời gian trôi qua.

Từng ngày anh đến bên đời em, từng ngày trôi đi thật khác
Cứ muốn mỗi phút trôi thật nhanh, đến khi gần anh
Ngập ngừng chưa nói nên lời yêu, rộn ràng con tim đập khác.
Những phút ấm áp anh gần em, gần lại xa.

Từng ngày anh đến bên đời em, từng ngày trôi đi thật khác
Cứ muốn mỗi phút giây ngừng trôi, mỗi khi gần anh
Cùng niềm tin nở trong lòng em, từng ngày như không thể khác
Những phút ấm áp anh gần em, dần lại xa rồi…

Giữ mãi những phút dành cho chúng ta
Từng nơi đã qua mang bao kỉ niệm.
Để rồi người đi mà lòng lại như muốn thầm nói lời yêu
Vì lúc gần anh không dám nói…

Chia sẻ về MMI và trải nghiệm bản thân – P2

Trong BMTDTP và MMI, diễn giả đã nói về việc “gốc rễ tạo nên hoa trái” và bốn thế giới trong đó thế giới vật chất là hệ quả của 3 thế giới còn lại thế giới cảm xúc, thế giới tâm linh và thế giới tinh thần.

Tôi từng viết một bài cách đây hơn 3 năm, “Khóc cho cây xương rồng”. Xin chia sẻ với các bạn.

“Hôm qua, mình vừa mua được cây xương rồng có 2 bông hoa bé xíu trông thật là đẹp. Vậy mà sáng nay, híc, đến nhìn thấy nó trơ trụi… híc, híc… Con chuột chết tiệt, con chuột độc ác… Tại sao có bông hoa bé xíu vậy mà mày cũng ăn được. Híc híc híc…

Ai cũng biết đấy, cây xương rồng là một loài cây có sức sống mãnh liệt. Giữa sa mạc cháy bỏng toàn cát và nắng, vậy mà nó vẫn có gắng tích cho mình đầy nhựa sống để có thể tồn tại. Những bông hoa bé xíu, được đơm lên từ những dòng nhựa đó, từ sự cố gắng vất vả vượt qua nắng gió đó thật không dễ dàng gì. Vậy mà con chuột lại có thể đang tâm ăn mất bông hoa.

Mình muốn khóc tiếp vì thương cây xương rồng, hay tiếc là mình không được ngắm những bông hoa đó nữa? Cuộc sống có những lúc bạn cố gắng thật nhiều, giữa bao nhiêu khó khăn, gian khổ để mong tích lũy cho mình một cái gì đó, để có thể đơm cho mình một thành công nhỏ bé gì đó, nhưng lại bị một tác động bên ngoài làm mất đi tất cả. Bạn sẽ khóc vì tiếc công mình bao nhiêu nay cố gắng hay tiếc vì mình không được hưởng thành quả gì?

Nhìn kìa, tôi đang cảm thấy vui hơn, vì hình như có một nụ hoa bé xíu nữa. Mai hoặc ngày kia thôi, nó sẽ nở phải không? Sự tích lũy của cây xương rồng sẽ chẳng bao giờ là thừa cả, hết bông hoa này sẽ có bông hoa khác. Giống như sự cố gắng của bạn cũng chẳng bao giờ thừa cả, vì nếu lần đầu có thất bại, thì vẫn còn những cơ hội lần sau nữa? Bạn rồi cũng sẽ được ngắm nhìn thành quả của mình, vì ông trời sẽ chẳng lấy đi của ai bất cứ điều gì. Bạn hãy cố gắng, cố gắng thật nhiều bạn nhé! Chúc bạn sẽ gặt hái được những thành quả của mình, sẽ được ngắm nhìn những bông hoa xương rồng của cuộc đời bạn.”

hoa xuong rong

3 năm trước tôi chưa biết về BMTDTP cũng như MMI, khi tôi viết bài này tôi cũng chỉ nhìn dưới góc độ cây xương rồng sẽ tiếp tục nở hoa nếu bạn còn tiếp tục chăm bẵm nó.

Nhưng cá nhân tôi, khi đối diện với thực tế với đồng tiền bát gạo, với bữa ăn hằng ngày, vẫn bị cuốn vào lối sống coi trọng đồng tiền mà quên mất rèn giũa cái tâm hồn thế giới bên trong. Bản thân tôi còn lãng quên tâm hồn tôi thì còn ai yêu quý tâm hồn của tôi nữa.

Tôi nhớ chồng tôi có cho một ví dụ rất hay. “Khi trẻ con làm bất cứ điều gì, bất kể một ai đó thấy đều luôn sẵn sàng giúp đỡ”. Có phải họ nghĩ trẻ con không thể làm được việc đó? Các bạn nghĩ sao? Còn tôi để dành câu trả lời cho các bạn.

Định viết nhiều nhiều nữa. Nhưng đau đầu, đau mắt, đau mũi quá. Thật tai hại. Sức khỏe là vốn quý. Tôi chỉ có bị cảm cúm tí thôi mà không còn đầu óc nào mà viết G+ rồi. Nên hiihii, hãy yêu thương chăm sóc chính bản thân mình nhé. “Có sức khỏe là có tất cả” không phải chỉ đơn giản là “có sức khỏe là có tất cả”

Nhức nhối bởi “thời cuộc”

Thầy giáo nói: khi bạn vẫn còn thấy người khác vô minh tức là bạn vẫn còn vô minh, bạn vẫn chấp nhặt vào cuộc sống này. Hãy mở lòng, yêu thương vì trong mỗi cái vô minh đó vẫn luôn chứa đựng những điều trân trọng.

Nhưng thực sự khó quá. Tôi thấy người ta cãi lộn chỉ vì một điều cỏn con, muốn khuyên nhủ mà người ta không dứt bỏ. Tôi thấy người ta nghèo túng muốn chỉ đường kiếm tiền mà người ta tưởng mình dụ dỗ. Tôi thấy người ta đau khổ muốn an ủi thì người ta không đón nhận. Có phải tôi thấy toàn những cái xấu của con người? Không. Tôi rất công bằng đó chứ. Tôi đã đang học được cách yêu thương và suy nghĩ bằng trái tim rồi cơ mà. Tôi chỉ đang thấy một góc đen của cuộc sống trong mỗi con người và tôi muốn cùng họ sáng hơn thôi.

Tôi đã nguyện muốn đem mình ra làm chiếc gương soi để mọi người thấy mà cùng sửa. Nhưng bước đường đi cũng lắm gian nan và khó hiểu. Khi đã tự trải nghiệm được nhiều điều thì dường như hành giả lại càng ít muốn nói. Họ chỉ muốn tự mình chôn trong cái hạnh phúc cá nhân và giải thoát bản thân. Xã hội nhiều thứ quá. Phật cũng chỉ có một thôi và cũng không thể một tay che hết cả bầu trời. Phật cũng chỉ là một hình tượng sáng để cho các hành giả noi theo và học tập. Tôi tu đến bao giờ để thành Phật. Cũng không biết nữa. Nhưng dừng chân lại giúp chúng sinh khác thi không xuể và cũng không biết cái mình chỉ lối đó có là đúng đắn, hay chỉ theo suy nghĩ chủ quan. Đường lối nằm ở trái tim là thành công rồi. Nhưng có khi nào nó tôi nhầm lẫn.

Băn khoăn với chính bản thân mình và nhức nhối bởi “thời cuộc”.

Những bài học đơn giản trong kinh doanh:
– Coi khách hàng như chiếc kẹo dừa. Lúc đầu khá cứng. Nhưng hãy bỏ nó vào mồm, dùng lưỡi đảo qua đảo lại và khéo léo, nó mềm ra rồi. 😀 Khách hàng dù có khó tính đến đâu nhưng bạn khéo léo là mềm hết thôi mà.
– Coi quản lý doanh nghiệp như bạn đang chơi cờ vây. Góc nào cũng cần phải che chắn và quan tâm. Tổ chức quản lý, nhân sự, phương thức bán hàng và vốn. Coi nhẹ một quân thôi là tèo rồi. 😀
– Coi nhân viên như chính mình thôi: mình có tự giác, mình có cần được quan tâm, săn sóc. Nhớ lại ngày đi học đại học, đến sát ngày thi mới học. Nên bạn không đôn đốc, đốc thúc là họ lười ngay. Khi ốm cũng cần ai hỏi han, ai cũng như ai hết thôi, hãy quan tâm dù một cái hắt hơi nhỏ nhất. NV sẽ vừa nể vừa phục vì một người lãnh đạo như thế đấy. . 😀

30 phút nữa là bước sang một ngày trọng đại.
Ngày đầu tiên, tôi đồng ý ngồi sau xe cái người mà sau tôi lấy làm chồng đáng ghét này.
Chẳng biết là ai lừa ai nhỉ? Hiii.
Dầu sao, tôi cũng cảm ơn Internet đã cho tôi biết chồng tôi, cảm ơn cơn mưa to đùng đầy sấm sét để tôi phải chung áo mưa và ngồi sát vào cái người sau này là chồng tôi. Ẹc ẹc. Thật bực mình khi chưa đồng ý cho cầm tay mà đã cầm tay nữa chứ.
Hôm nay, cũng khá là vui và trùng hợp, khi tự dưng hứng chí hai vợ chồng lại rủ nhau ra SVĐ Mĩ Đình thả diều.
Cuộc sống cũng có lúc diều căng gió, bay cao, nhưng cũng có lúc trùng gió, lao đao muốn đổ nhào. Cái quan trọng, là thấy lặng gió thì ta thu dây, và thấy căng gió thì ta thả tay. Hí hí. Diều của vợ chồng mình hôm nay bay cao nhất, mỗi tội bay hơi ngược hướng so với các diều khác. Thế mới kỳ ha.
Thôi, muộn rồi, đi ôm chồng ngủ thôi. (cấm nghĩ tiếp nha) 😀

Niềm hạnh phúc chỉ riêng cho anh

10 ngày.

0 tin nhắn.

0 cuộc gọi.

0 email.

Lúc đầu thì em bực bội. Thực sự bực bội. Một cảm giác khó chịu xâm lấn tòan bộ tâm trí. Một cảm giác ức chế xâm lấn tòan bộ tinh thần. Giữa thế kỷ 21 thời đại công nghệ bùng nổ, giữa cái thập niên người người 2-3 cái điện thoại, nhà nhà internet nhằng nhịt chưa kể Wife, 3G hay GPRS. Vậy mà anh bặt tin một cách lạnh lùng đến tàn nhẫn với em.

Lúc sau thì em khó chịu. Khó chịu giữa cái giảm bực bội và cảm giác trống vắng, thiêu thiếu một cái gì đó. Thiếu một người để mình có thể la lối om sòm mà không sợ bị phản ứng. Thiếu một người mà mình có thể cằn nhằn mà không sợ bị mang tiếng. Thiếu một người để mình có thể sai vặt những thứ linh tinh như đổ rác, vặn nước tắm, mắc màn…

Sau cùng thì em thấy buồn. Cũng chẳng biết buồn như thế nào. Không phải buồn khổ, xót thương muốn khóc. Mà buồn mênh mang, buồn hiu quạnh, buồn đơn côi và buồn vì không hiểu sao lại buồn. Em không muốn làm gì cả và cũng chẳng có tâm trí làm gì cả. Không có cảm giác thèm ăn, không có cảm giác khát cổ, không có cảm giác muốn tâm sự, chia sẻ. Tâm hồn dường như đóng kín, đôi lúc thở dài đánh thượt cho vợi đi những cảm xúc cứ lấn lứa trong lòng. Chiếc đồng hồ đằng sau chiếc vô tuyến cứ túc tắc chạy. Gần 70 kênh truyền hình cáp nhưng dường như dạo này tòan phát những chương trình đâu đâu. Đôi lúc dừng lại ở một bộ phim không đầu không cuối. Hết phim, liếc mắt nhìn đồng hồ trời vẫn chưa sáng.

Gió se lạnh khẽ đưa hương hoa sữa lọt qua ô cửa nhỏ thơm ngát đến nhói lòng. Em nhớ những lần mình dừng chân bên một cây hoa sữa nào đó. Anh với tay hái chùm bông dí vào mũi em đến hắt xì. Em nhớ cái cảm giác cuối thu gió lạnh anh choàng vai em cảm ơn từ giờ anh không có mùa đông nào lạnh nữa. Em nhớ anh? Hóa ra là em nhớ anh nhiều vậy sao? Nhớ nhiều vậy thì phải yêu chứ. Hóa ra em yêu anh đến vậy sao? Thật vậy à?

ha-noi-mua-hoa-sua

Đôi lúc giữa cuộc sống đầy bon chen toan tính, giữa dòng đời đầy nổi trôi này em đã nghĩ mình nản lòng. Nản lòng vì hai đứa vất vả quá. Nản lòng vì có những lúc mình không cùng chung tiếng nói để động viên nhau vượt qua. Nản lòng vì có những lúc mình muốn rời xa và tách biệt.

Nhưng có lẽ tại 10 ngày với những con số 0, em hiểu, cuộc sống vắng anh như thế nào. Có lần anh nói, đôi lúc phải để nỗi nhớ gặm nhấm tâm hồn để biết mình đang yêu và đang được yêu. Em đã gào lên rằng em không thích như thế, tại sao cứ để tâm hồn phải khổ khi không đáng khổ như thế. Và giờ đây, ngồi lạch cạch bên bàn phím, em cũng đang gặm nhấm nỗi nhớ và biết rằng mình đang yêu và đang được yêu. Ở phương trời xa đó, em tin rằng anh đang cảm thấy như em và cảm thấy niềm hạnh phúc này dành chỉ riêng cho anh.

p/s: lão chồng thối, dù nhớ lão và viết bài này ra để thấy mình nhớ lão thật đấy nhưng mà lão cũng đáng ghét không chịu được.