Anh có còn nhớ lần đầu tiên mình cầm tay không? Lâu lắm rồi, em không nhớ nữa. Hay em đã giấu nó vào sâu thẳm ngõ ngách nào? Anh bận rộn có không quên?
Nỗi nhớ là một cái gì đó mà giờ đến giờ em không định nghĩa được. Nếu là nhớ, thì sẽ là nhớ một kỷ niệm, nhớ một hình ảnh, nhớ một con số, nhớ một câu nói… Nhưng nỗi nhớ không như vậy. Không có gì rõ ràng cả. Chỉ là một cảm giác quắt quay, khó chịu ở lồng ngực khiến tim đập nhanh hơn và tự dưng nước mắt cứ lăn nhẹ.
Nỗi nhớ của em cũng thế. Mọi thứ cứ phai nhoà theo năm tháng, không còn hiển hiện nữa. Nhưng nỗi nhớ cứ thế len lỏi mọi tế bào cơ thể và tâm hồn em. Em thật không biết em đang nhớ điều gì, ai, kỷ niệm gì. Chỉ biết cảm xúc là cảm xúc cứ thế đến xâm chiếm trí óc và tâm hồn khiến em có thể bật khóc hồn nhiên.
Có sai trái không khi em cứ đa cảm, chơi vơi với những cảm xúc hư hư thực thực này? Có sai trái không khi bản thể em không thể kiểm soát cảm xúc em.
Em cứ thế. Cứ như nhiều con người đang tồn tại một lúc. Lúc người này ngủ, lúc người kia ngủ.
Bất giác chợt cười. May là giờ này không ai nhìn thấy, không có người sẽ bảo em bj điên.
Ừ, thì điên thật mà.
Cảm xúc
Cảm xúc
Anh – đêm khuya
Hà nội đã vào đông thật rồi. Ngồi co ro, nghiêng mình bên bàn phím, lạch cạch những dòng tâm trạng tâm sự với anh – đêm khuya.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên e ý thức được tình cảm của mình dành cho anh. Người mà bất cứ người phụ nữ nào cũng mơ ước có được. Anh bao la, rộng lớn, ôm trọn em vào lòng đến nghẹt thở. Em chẳng biết nói gì khi ở trong lòng anh. Mọi từ ngữ dường như trốn chạy đâu hết, để mặc em lúng túng, nghẹn ngùng. Anh lặng yên bên em. Lắng nghe tẩt cả những cảm xúc có tên và không tên trong em. Anh luôn chờ em mỗi ngày. Lúc đầu chỉ từ xa, rồi thật gần, thật gần rõ ràng bên em. Nhiều người nói anh lạnh lùng. Còn em thì thấy anh thật bao dung. Em gào cũng được, em hét cũng được. Em cười thì anh nhấp nháy nx vì sao. Em khóc thì anh trăng treo lúc lắc trêu em. Giờ em mới biết, bất cứ khi nào em gặp chuyện j em đều tìm cách để được gặp anh. Ở trong anh, em được sống thật là con người của mình. Bực tức ư? Chán ghét ư? Bố mẹ mắng? Hay bạn bè chê bai? Thất bại kỳ kiểm tra? Những thời khắc đó chỉ có anh là bên em, hiểu em và lại dỗ dành, ôm trọn em vào lòng.
Nhưng anh cứ đó, không nói với em lời nào. Đôi khi anh gửi tới em những bản nhạc réo rắt của những chú dế. Đôi khi là những tiếng âm vang đồng nội. Đôi khi lại là nx tí tách, tiếng vỡ òa không gian. Những lúc đó, em đều biết anh đang muốn nói với em điều gì, nhắn nhủ em điều gì. “Này cô bé, yêu lên chứ, nở nụ cười lên chứ.”
Anh – đêm khuya – em đặt cho a cái tên vốn dĩ là của anh. Tối hay sáng. Đêm hay ngày. Cũng chỉ là khái niệm đặt ra để chỉ 1 hiện tượng. Nhưng bản chất của bản thế, giá trị của bản thể thì k p ai cũng cảm nhận giống nhau. Như anh – đêm khuya – chỉ có anh mãi luôn bên em. Kể cả khi e ra đi, đi rất xa, thì a vẫn luôn bên e ôm trọn.
– Em buồn ngủ rồi. Gục đầu vào anh ngủ ngoan nhé.
Bản Hợp đồng ngắn nhất
Đăng ký kết hôn là một cái hợp đồng ngắn nhất, trên đó thể hiện ít điều khoản nhất, nhưng lại bị can thiệp bởi cơ quan cao nhất của cả một Quốc gia và có cả một bộ Luật dành riêng cho nó. Nó không đơn giản chỉ nằm trong phạm vi một gia đình như nhiều người vẫn nghĩ.
Nếu việc xây dựng một cuộc hôn nhân được ví như gây dựng một doanh nghiệp, thì khi chúng ta ký vào bản đăng ký, chúng ta cũng mong muốn đạt đến một thành công nào đó. Nhưng công cuộc đi đến thành công thì ai cũngbiết là liên tục phải cải tiến, đổi mới, … vượt qua muôn vàn khó khăn thử thách. Mục tiêu của nó là sẽ phát triển và bền vững trong 10 năm hay 30 năm hay 50 năm? Mục tiêu đầu bạc răng long thì cũng same same 50-60 năm nhỉ? Vậy thì 50 năm nhé – một con số rõ ràng và cụ thể. Giờ mới được 7 năm thôi. Để vui vẻ bước tiếp hãy cứ nhìn vào mục tiêu là được. 50 năm, không cần nhiều hơn đâu.
Chúc mừng chúng ta đã đi được 7 năm với nhau.
SUY NGHĨ TÍCH CỰC để trở thành anh hùng của nhân loại
Suy nghĩ TIÊU CỰC là bệnh dịch nguy hiểm nhất thế giới. Theo thống kê của các nhà khoa học tiềm năng, thì đây là căn bệnh còn nguy hiểm hơn cả Ebola, lây lan nhanh hơn cả Sars, và ai đã mắc phải thì còn khủng khiếp hơn HIV vì sự gây đau đớn cho người bệnh. Mặt khác, căn bệnh này không thể có một biện pháp phòng ngừa nào hiệu quả theo cách truyền thống như rửa tay, mặc đồ bảo hộ, hay không QHTD bừa bãi…
Vì vậy, để ngăn chặn tình trạng phát tán ngày càng nhanh của bệnh, cũng như để trở thành là một sứ giả của thượng đế trốn trần gian, bạn có sẵn sàng làm một việc vô cùng đơn giản không?
SUY NGHĨ TÍCH CỰC để trở thành anh hùng của nhân loại nhé.
p/s: tôi không cần mác anh hùng. tôi chỉ cần thấy bạn tôi luôn cười là đã mãn nguyện lắm rồi.
Cần lắm bờ vai ấy.
Trời đang nắng chang chang, bốc chốc đổ mưa rồi.
Chiều đang nắng cháy, ráng trời tây vẫn đỏ vàng rực, bão lại về ngay được.
Thời tiết mấy ngày nay đâu có giống với cuối hạ đầu thu, đâu có giống với tháng 7 vốn là mưa ngâu rả rích.
Em chợt nhớ anh. Nhớ cái ngả nhẹ đầu bình yên vào bờ vai ấy. Nhớ cái hương hoa sữa toả ngào ngạt mà nồng nàn như những nụ hôn mình trao nhau. Nhớ cái xiết tay, rất nhẹ mà chặt, mà như nhắc nhở anh đang ở đang ở đây, bên em.
Nhưng rồi, chỉ là những giọt nước mắt thấm đấm bờ vai ấy, nức nở mãi không thôi. Chỉ là một nụ hôn vội vàng, hai bờ môi vẫn run lên mà không thể tiếp tục. Một bàn tay khẽ mở, buông, và rơi.
Cũng có thể vì lẽ đó mà trời cứ đang nắng chang chang lại đổ mưa rào. Cứ tưởng bình yên mà lại bão ngay được.
Cũng có thể vì lẽ đó mà tâm hồn yếu đuốii mỏng manh, dù được khoác bên ngoài một cái vẻ rắn rỏi, mạnh mẽ vẫn đôi lúc rung lên, thổn thức.
Anh đã ra đi. Để lại cả một trời đầy giông tố, để lại cả một tâm hồn rạn vỡ, và dù trời có cố gắng không mưa ngâu rả rích, dù cố gắng kìm nén trong lòng để cho ánh nắng chói chang, vẫn đôi lúc bất chợt vỡ oà, tức tưởi.
Anh đã ra đi. Để rồi hai chữ bình yên chỉ còn trong ký ức. Để hai chữ nồng nàn chỉ còn treo đầu ngọn gió, để gió… gió cuốn trôi theo mây.
Một ngày cuối hạ, trời vẫn nắng chang chang và nóng gắt, nhưng trong nó chứa cả một cơn giông bão sắp về, oi bức.
Em một ngày cuối tuần mệt mỏi không biết vì thời tiết, không biết vì nhớ anh, hay không biết có thể vượt qua cái khoảnh khắc mong manh này không?
Cái gì cũng có giới hạn.
Một trời nắng mang quá nhiều nắng sẽ là sự oi bức rồi sẽ mưa.
Một người phụ nữ dù có rất can trường, mạnh mẽ đến đâu bản chất vẫn là một người phụ nữ, vẫn mang trong mình những giọt mưa.
Em nhớ anh và cần lắm bờ vai ấy.
Một đêm khó ngủ
Một mùa Hoa sữa, một mùa lá vàng xoay mòng nữa lại về. Bận rộn. Em k có thể đi chầm chậm trên những con phố ngập tràn Hoa sữa để cho mùi hương của nó len vào tóc vào áo như ngày nào. Phóng xe vụt nhanh qua những con đường quen thuộc, em vẫn kịp nhận thấy có cái gì ứ nghẹn trong lồng ngực. Một cảm giác vừa thư thái, vừa nhoi nhói trong lòng. Dường như em có 2 con người khác cùng tồn tại khi ngửi thấy mùi hương ấy. Một là muốn mơ đi theo gió. Hai là muốn trốn chạy theo tay lái.
Người ta sẽ mãi ôm nỗi nhớ hay niềm đau khi biết nỗi nhớ chỉ rơi vào hư vô hay niềm đau phải tự chịu. Có những chia xa rồi mãi mãi không bao giờ gặp lại để nuối tiếc suốt một đời không kịp nói và làm những gì ta cần và có thể. Nhưng cũng có khi gặp lại, lại thấy mình đã trẻ con hay tự huyễn về một điều không tồn tại. Thế mà em lại ko ở một trong hai trạng thái trên.
Gặp Anh lần đầu trên con đường ngập tràn Hoa sữa. Chia tay Anh cũng vào một ngày Hoa sữa nở rực rỡ những hàng cây Hn. Và hôm nay khi gặp lại Anh cung vào một ngày Hoa sữa tràn trong gió. Định mệnh. Em đứng nhìn dáng Anh từ xa. Vẫn cái dáng cao cao, hao gày đó. Vẫn cái má xương xương và nụ cười khẽ nhoẻn. Em không dam’ nhìn thẳng vào mắt Anh, sợ ánh mắt đó đã theo em giờ se hằn sâu hơn nữa.
– em vẫn gày quá.
Đó là câu chào, câu thương hay câu trách. Em vẫn bị chê vừa còi, vừa đen thành ra quá xấu. Em cười trừ: Anh vẫn không khác xưa, vẫn đẹp trai và chắc gái vẫn bám theo hàng đàn.
Anh k nói gì. Xiết tay em nhè nhẹ. Em không dám ngẩng lên và dù không, em vẫn cam nhận thấy cái nhìn trìu mến Anh dành cho em ngày nào. Em đã từng hạnh phúc biết chừng nào vào ánh mắt đó. Chỉ cần Anh nhìn em và khẽ cười thôi là bao nhiêu hờn dỗi trong em đều tan biến. Em đã từng ngụp lặn trong những dự định tương lai của niềm hy vọng trong ánh mắt khi nhắc đến ngày mai. Và giờ em lại trốn ánh mắt đó để không muốn ghi nhớ thêm nữa.
– sao ko nhìn Anh? Em chuẩn bị lại khóc ah? Xấu chưa kìa.
Anh cười và em cũng cười.
– em không dễ khóc như ngày xưa nữa đâu. ( dù cố gắng cứng rắn nhưng em vẫn thấy cay xè sống mũi).
Rồi Anh và em cứ đứng vậy dưới tán cây Hoa sữa phủ trùm, giữa ngập tràn hương Hoa và gió.
***
Cuộc sống lại quay trở về với thường nhật. Quãng đường đi tiếp không có Anh và sẽ không bao giờ có Anh. Em những tưởng gặp lại Anh để rồi quên lãng. Nhưng không phải. Anh vẫn đó, vẫn song hành và tồn tại ở một miền không tên. Đôi lúc, trong dòng đời mệt mỏi, em ngủ gục và chợt thấy Anh vẫn ở bên nói với em hãy cố gắng lên. Em bàng HoàngEm bàng hoàng giật mình tỉnh giấc để rồi bần thần nhận ra chỉ là mơ. Nhưng dầu sao, em vẫn biết rằng, dù thế nào cũng có có ng đang dõi theo và động viên mình. Cuộc sống không như những gì ta muốn. Nhưng dù thế nào cũng Cần trân trọng mỗi phút giây ta sống, yêu những con người ta gặp và mỉm cười với mọi việc.
***
Viết linh tinh cho một đêm khó ngủ. Có lẽ tại ngày ngủ nhiều.
Đang viết Ấn nhầm nút post, may mà k mất công gõ lại. Kekee. Đọc lại thấy cũng k tệ lắm. K b cảm xúc có giống thật k? Kekeke.
Thôi, ngủ đây. G9 cả nhà.
Nỗi nhớ vu vơ
Khóc. Em khóc. Đã lâu lắm rồi em k khóc.
Nhớ. Em nhớ anh. Đã lâu lắm rồi em k nhớ a như vậy.
Một tin nhắn ngắn gửi nỗi nhớ tới a…
Không có số điện thoại người nhận. Em bàng hoàng bấy lâu đã dấu a tận nơi đâu.
E vẫn thấy a hằng ngày nơi đây mà. E vẫn thấy a nhắc gọi tên e mà. Cũng như ôm e thật chặt trong lòng mỗi khi em hờn dỗi mà.
E k tin đó chỉ là giấc mơ. E k tin tất cả đều k p là thực tại. E k tin điều đó sẽ mãi mãi k bao giờ xảy ra một lần nữa.
A đã hứa sẽ luôn bên e. A đã hứa dù xa nhau a vẫn luôn nhớ về e, vẫn nhắc gọi tên e mỗi hoàng hôn. A đã hứa sẽ ôm e mỗi khi e hờn dỗi.
Tất cả những lời hứa đó sao a k kịp thực hiện trọn vẹn? Tất cả những lời hứa đó sao lại chỉ là còn là tiếng vọng…
Khóc. Nước mắt k thể mang a lại bên e. Nước mắt cũng k thể xoá tan những ký ức hay lời hứa. Nước mắt cứ thế lăn dài mãi thôi.
Nhớ. Nỗi nhớ cứ thế bật nấc trong lồng ngực. Nỗi nhớ cứ thế bóp chặt trái tim thổn thức.
…
Anh đã hứa đừng thất hứa anh nhé. Ngày hôm nay em bất giác giật mình, thảng thốt lo sợ. Dẫu sao đi nữa hãy cho e thêm một lần khẽ nhắc tên a khi a ngay kề bên, cho e một lần được a ôm thật chặt trong lòng.
Con đường đã chọn
30 ngày nữa giờ này là giao thừa năm Quý Tị. Không có Bee ở nhà làm cho bố mẹ chẳng chịu đi ngủ sớm. Bố đánh cờ online, mẹ fb chat chit.
Công việc cuối năm bận rộn. Lâu lắm rồi k cọc cạch trên fb. Đầu óc mụ mị, tê liệt vì tiền, vì chuông điện thoại vì những lý do hợp lý cho đối tác và khách hàng. Chẳng nhận ra mình nữa.
Ngồi lần mò hỏi thăm bác Google cho vận mệnh của năm mới. Thấy còn nhiều gian nan nhỉ. Nhưng có một điểm khiến mình vô cùng thú vị hơn bất cứ điều gì: đây sẽ một năm niên vận cho bạn thay đổi một bước ngoặt cuộc đời, bạn sẽ thực hiện một điều ấp ủ từ lâu mà chưa thể thực hiện.
Đó không phải là việc năm tới mình quyết tâm kêu gọi vốn mở rộng Nội thất AK, không phải việc mình đã đặt móng cho xưởng sản xuất đồ gồ cao cấp AK 2. Vì những việc này giờ đã thành hiện thực. vừa mới ngay những ngày đầu năm 2013 này thôi. Năm 2013 mở đầu với những dự định đã thành. Năm Quý Tị sẽ quyết tâm thực hiện cái điều bác Google nói ở trên nữa.
Bận rộn? Stress? Chẳng có thời gian fb? Nhưng chấp nhận và vui vì con đường mình đã chọn.
Hành sự tại nhân, thành sự tại thiên?
Với mình câu nói trên vẫn luôn là dấu hỏi và vẫn luôn đi tìm câu trả lời.
Bản thân mình vốn dĩ không tin điều đó. Nên mình vẫn luôn cố gắng để làm, để thành. Và vì cũng không tin điều đó nên mình cất công nghiên cứu về tử vi, ngũ hành, vận mệnh…, tâm linh để tìm ra câu trả lời, tìm ra sự vận động, thay đổi trong các cái gọi được là quy luật, là sắp dặt đó.
Nhiều lúc nản lòng, nhiều lúc mệt nhoài vì cái sự cố gắng thay đổi cái được coi là thiên mệnh. Dường như ta quá nhỏ bé trước từ “thiên” kia, để rồi mọi thứ nó vẫn diễn ra như thế, vẫn kết quả như thế như để chứng tỏ, khẳng định rằng: cô gái nhỏ, đừng cố gắng làm gì, đừng mệt mỏi làm gì, hãy chấp nhận, chấp nhận đi.
Hôm nay, học tiếp về PP toán học cổ nhân văn của Pitago, thày chia sẻ về những con số, những mốc của cuộc đời. Mọi người nói rằng, mọi người chưa thấy đúng vì nhiều người có cùng những con số như thế không là như thế. Thày cũng nói, đúng rồi, số chỉ có từ 1-9, nhưng cách hành vận mỗi con số lại là khác nhau, tôi chia sẻ với các bạn ở đây 5 mốc cuộc đời, không phải để rồi các bạn giờ k p làm gì cả, ngồi đợi 5 mốc đó xảy ra. Thày gần 80 tuổi, chia sẻ về những cảm nghiệm của bản thân thày và những gì thày cảm nghiệm trong cuộc sống.
Vậy là tôi lại được củng cố sự bác bỏ câu thành ngữ trên. Tôi vẫn sẽ cố gắng, vẫn sẽ len lỏi trong các quy luật đó để vận hành theo cái cách của tôi.
Nhưng có một điều sau bao nhiêu hành trình cố gắng thay đổi của tôi, tôi nhận ra một điều: Mọi kết quả gần như không diễn ra đúng như mình mong chờ, nhưng những kết quả đó dù thế nào đi nữa, vẫn mở ra một cánh cửa mới cho tôi, sau cánh cửa đó là cả một thế mới đầy bất ngờ cần khám phá, những khám phá đó luôn mới mẻ và mang lại những điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới, và có những kết quả giờ đây đã mang lại thật sự nhiều hạnh phúc với cái cảm nhận của chính tôi.
Còn bạn, bạn sẽ tin vào điều gì? Có bao giờ bạn ngừng cố gắng? Có bao giờ bạn nản lòng với mọi chuyện? Có bao giờ bạn mỉm cười với một kết quả trái ngược với mong đợi nhưng đã đem lại bất ngờ thú vị cho bạn?
Lựa chọn
Em kment muốn lên núi ở, làm mình chợt nhận ra mình đang có 3 thứ cần lựa chọn:
1/ Tiền: nuôi sống bản thân, mình phải làm những việc mình k thích để có tiền, để duy trì sự sống
2/ Chí hướng: làm chuyên về marketing để đúng như cái about kia nói: giảm thiểu mọi lãng phí của doanh nghiệp và xã hội
3/ Đam mê: thơ ca nhạc họa (hí hí, tôi chỉ thấy tôi sung sướng khi hét xong 1 ca khúc, nặn xong 1 bài thơ, bật bông xong 1 đoạn nhạc và hí hoáy biếm họa :D)