Mênh mông

Ta bước đi trên con sóng, lòng nhẹ tênh, phía xa xa mặt biển trải dài mênh mông.

Ta thích sống ở núi cao, nơi có bạt ngàn cây hoang dại, có thể gần đó có một cái hồ để thi thoảng ta soi bóng mình, ngắm nụ cười khẽ mỉm và ánh mắt của mình. Những tán cây lòa xòa xuống mặt hồ, những cánh hoa rụng, bồng bềnh trên mặt nước, in bóng những đám mây trôi lờ lững và bầu trời xanh trong.
Nhưng khi ta thấy buồn, ta lại thường tìm ra biển. Thả đôi chân trần bước đi trên bờ cát, để những con sóng tấp vào chân rồi lại trôi ra xa. Ta ngắm biển, ngắm đường chân trời thẳng tắp phía xa, ngắm biển mênh mông không thấy bờ. Giống như ta lúc đó vậy. Lòng cứ mênh mang không biết đâu là bờ bến. Mà từng hồi, từng hồi nhịp đập con tim cứ dội lên như những con sóng tớp vào những dây thần kinh trên ngực đến buốt lạnh.
Phải chăng, ý niệm luyến ái từ kiếp trước đưa ta trở lại kiếp này để tìm người. Ta cứ tìm, cứ tìm, từng khuôn mặt lướt qua cuộc đời mình. Tìm một hình dáng thân quen, tìm một hơi ấm bàn tay thân quen, tìm một ánh mắt thân quen, tìm một nụ cười thân quen, tìm một cảm giác thân quen. Có những thứ gần giống, khiến ta giật mình khi chạm vào nhưng rồi lại bàng hoàng nhận ra không phải. Đi qua Hoàng tuyền, uống canh Mạnh bà, đáng nhẽ ta phải quên hết tất cả rồi chứ, vậy mà tại sao vẫn nhớ. Ngày xưa chỉ là mang máng, giờ đây thì mọi thứ càng ngày càng trở nên rõ hơn. Đôi lúc, ta không biết mình đang sống thật hay là sống ảo. Liệu gặp lại rồi có nhận ra và người ấy có nhận ta, hay lại như người dưng mà thôi.
Những con sóng cứ nhẹ nhàng bám vào chân, rồi lại trôi ra xa, để lại một bờ cát phẳng mịn. Ta đáng nhẽ cũng nên thế. Sóng đến cứ đến, bờ vẫn là bờ, cát vẫn im lìm, khẽ sủi lên rồi lại lắng. Vậy mà ta lại cứ như sóng, nối dài cánh tay, muốn chạm mãi vào bờ cát dịu êm, muốn cuốn quanh bờ, mà quên đi ngoài kia biển mênh mông lắm.
Ngồi bên ghềnh đá, lắng nghe tiếng sóng vỗ ào ạt, gầm gào, quặn xé, những dòng xoáy từ đó mà tạo ra, cuốn hút nhấn chìm mọi thứ xuống đáy sâu. Có chăng nên thấu hiểu một nỗi, tình người không thể lưu luyến, sóng không thể dừng, bờ không thể tan, và biển vốn mênh mông là thế. Đứng trước nhân gian, đứng trước biển ta cũng nhỏ bé như những hạt cát mà thôi. Sống kiếp người, có chăng ta nên biến tình yêu nhỏ bé thành thứ tình yêu rộng lớn như đại dương ngoài kia, để có thể hòa nhịp cùng tất cả. Chỉ có hòa nhịp ta mới có thể bình yên. Chỉ có hòa nhịp ta mới có thể lặng. Dù có thể có lúc gầm gào, muốn lan vào bờ nhưng ta vẫn là cái toàn thể, vẫn được là cái toàn thể để mà sống như toàn thể.
Thật lòng mà nói, ta vẫn thấy biển mênh mông lắm và lòng ta cũng thế.

Viết cho người cũ

Người ấy nói, vẽ tặng người ấy một bức tranh, có được không? Giữa phố hội ồn ào, phía sau những hàng cây, bên cạnh mặt hồ, xa là một đôi tình nhân ngồi quay lưng lại. Người ấy nói, cảnh đó, người đó, nay chỉ một người còn nhớ.

Trời đang nắng trái vụ mà tự dưng có cơn gió lạc trôi ngang qua. Khẽ chớp mắt, buông rơi những giọt màu trên toan. “Vâng.”
Những gì người còn nhớ, là cái ngày đầu tiên, cũng tiết trời lập đông này, có cô bé bên người hồn nhiên hát, hồn nhiên đặt bàn tay nhỏ bé của mình để người nắm tay đi dọc theo hàng cây nghiêng bóng. Người nhớ mà vẫn phủ lên nó một màu của dĩ vãng, của chia ly. Một màu lạnh lẽo trong chiều đông năm đó. Để người vẫn câu hỏi muôn thuở, “có được không” như sợ ta không có thực trên đời, chỉ cần nhắm mắt lại, mở mắt ra là ta đã biến mất.
Nhưng người có biết, trong ta, một dòng sông phủ đầy cánh hồng, lặng lẽ trôi. Ngồi bên nhau lặng lẽ, ngắm cánh hoa trôi dần xa. Đó là thời khắc yên bình nhất, đẹp nhất của đời ta. Sông bên lở bên bồi, dòng bên đục bên trong, nhưng dòng sông đó chẳng bao giờ vơi trong ta cả.
Ngày ấy, cũng như bây giờ, ta chưa từng trách người đã bỏ ta ở lại, chơi vơi bên dòng sông đó. Ánh mắt của người vẫn đấy, nhìn ta trọn vẹn. Bao nhiêu người nói yêu ta, rồi bên ta, nhưng chỉ có duy nhất ánh mắt đó, ta thấy mình trọn vẹn trong đó. Ta không phải mối tình đầu của người, nhưng sau này ta mới biết ta là mối tình cuối của người.
Yêu một người không có nghĩa là ở bên. Yêu một người không có nghĩa là cùng người đó đi cùng năm tháng. Yêu một người không có nghĩa phải nhớ tới người đó mọi phút mọi giây. Yêu một người, đơn giản nhìn thấy người đó luôn hạnh phúc và bình an là trong lòng đã có thể mỉm cười.
Ta có thể có được một tình yêu như vậy, mà bản thân vẫn chưa biết yêu là gì. Ta luôn cố chấp, ta luôn đòi hỏi, ta luôn ích kỷ nữa. Ta không trách người, nhưng ta sẵn sàng để người không còn chút hình ảnh nào trong tâm trí ta. Có chăng, những gì ta nhớ chỉ như những bức tranh ta vẽ, rất đẹp nhưng nó không thuộc về ta.
Mỗi người đến bên ta, nói yêu ta, rồi rời xa ta, ta đều ứng xử như vậy. Không níu kéo, không bi lụy, càng không trách cứ, cũng không hẹn ngày gặp lại hay duyên kiếp sau.
Mỗi người, một đoạn nhân duyên trong cuộc đời, ghép lên những mảnh tâm hồn cho ta. Ghép lên những vần thơ, nốt nhạc và mảng màu trong tâm hồn ta.
Ta hứa, 6 tháng sau mới có thể hoàn thành bức vẽ, nhưng ta cũng không chắc, có thể là 6 năm hoặc hơn. Người nhớ tới ta, mỗi lần nhìn tranh người lại buồn thì ta có lỗi lắm lắm. Ta sẽ vẽ tặng người một khung trời hồng rực, có nắng vàng và dòng sông xanh mướt. Dệt tặng người một giấc mộng hoa để người có thể bình yên với người phụ nữ bên cạnh mình.
Quên ta cũng chính là cách người yêu lấy mình. Người có bình an ta mới thấy mỉm cười.
Một ngày lỗi nhịp, nắng mùa đông vẫn vàng óng, kéo sợi tơ trời, dệt thương nhớ năm nào. Người bình an nhé.

Không còn gì lưu luyến hồng trần nữa

Là gió, gió cứ rong chơi
Là mây, mây cứ trôi mãi
Hơn năm trước từ bỏ tờ giấy công chức vào nhà nước, bỏ cả cái bằng thsy mất 7 năm ăn học. Cả nhà trách móc, người bảo điên, dại… Nhưng chỉ là không thấy mình thuộc về nơi đó. Không thấy mình sống trong cảnh sáng sáng đi làm, tối tối xách cặp trở về…
Rồi làm kinh doanh, khi mọi thứ đang trên đà phát triển, thì lại lần nữa thấy mình không thuộc về nơi này. Đi gặp gỡ đối tác, họp mặt doanh nhân, bàn chuyện dự án, bàn chuyện làm ăn, góp vốn… đều không thấy tâm mình ở đó. Bao nhiêu công trình làm nên tên tuổi công ty, từ bắc vào nam, rồi cũng gác lại đó. Mình cũng không thuộc về thế giới đó. Lại lần nữa, dứt cảnh ra đi.
Rồi tự trong lòng, cố tìm hiểu vậy rốt cuộc ta cần gì. Một người yêu ta, dành trọn cả trái tim cho ta chăng. Chỉ có điều này đến nay dường như ta chưa có được. Tự kiểm điểm mình, chưa làm bất cứ điều gì sai dù khi ai đó là được mình gọi tiếng người yêu, hay ông xã. Rồi thì sao, khi người yêu ta, người thề non hẹn biển, nhưng chính người cũng viện nhiều lý do để bỏ ta ở lại một mình. Đến như người chồng, rất mực được xã hội yêu quý, người người kính trọng của ta, cũng không ít lần làm ta rơi nước mắt. Ai cũng nói đàn ông là như vậy
Cô bé làm cùng nói, em thích những người đàn ông thành đạt, chín chắn, có sự trưởng thành trong đó. Mình cười, những người này á, rồi ngồi một suy nghĩ một hồi, chưa nam nhân nào đủ khiến ta tự cảm thấy hấp dẫn về tài, sắc, hay cả giới tính. Với người tốt, ta tôn trọng, với người tài, ta kính trọng họ như một người thầy. Chẳng hề tự rung động với ai. Vậy mà ta lại đi tìm cho mình một người có thể dành trọn trái tim cho mình, đi cùng mình suốt năm tháng, sống bình dị bên nhau, cùng tu hành qua hết một kiếp người.
Ta chẳng thể rung động trước nam nhân, nhưng lại có thể rung động trước từng ngọn cỏ, lá cây. Ta vui, cỏ cây vui. Ta buồn, cỏ cây buồn. Nhưng rốt cuộc, cỏ lá vẫn là cỏ lá. Chỉ là ta tự khoác lên cỏ lá cảnh mộng mà ta muốn dệt lên. Đời người vốn dĩ là một giấc mộng, mà bản thân ta lại còn mê man hơn trong mộng cảnh, ảo cảnh của chính mình.
Sắc, thọ, tưởng, hành, thức đều chỉ là vô thường. Chẳng có gì là vĩnh cửu, chẳng có gì là thật. Mà ta lại cứ đi tìm một điều không thật để dành cho mình. Có khác chăng đi tìm ánh trăng nơi đáy nước.
Sớm chủ nhật nào cũng đi qua đường Hoàng hoa thám, con đường trải đầy hoa. Mỗi nhân tình như những khóm hoa hai bên đường. Lúc đầu, mới qua thì thấy thật đẹp, thấy chỉ muốn sở hữu vài khóm cho riêng mình. Đem nó về và tưới tắm, chăm bón. Rồi khóm thì sống, khóm thì tàn, khóm thì héo rũ. Rồi, chủ nhật nào cũng qua, thấy hoa cũng chỉ nợ rộ hai bên đường. Nhân tình cứ đứng đó reo ca, mà tâm ta chẳng còn bận tâm sở hữu nữa. Có cũng đẹp, không có cũng đẹp, một ngôi nhà vắng bóng cây thì ta làm bạn với nắng, gió.
Sớm mùa đông, những tia nắng chiếu nghiêng qua ô cửa, lấp lánh, ta lại ngồi bên khung đàn, thánh thót từng tiếng ca, trải từng nỗi tâm tư vào đó.
Người không thuộc về đời, thì đời sẽ thuộc về người. Một kiếp người sinh ra là để tu hành. Đến giờ này, coi như ta không còn lưu luyến gì hồng trần nữa rồi.
Là gió, gió rong chơi.
Là mây, mây cứ trôi.

Mùa Thu Cho Em

Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ
em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương
Và em có nghe khi mùa thu tới 
mang ái ân mang tình yêu tới
em có nghe nghe hồn thu nói mình yêu nhau nhé

Em có hay mùa thu mưa bay gió nhẹ
em có hay thu về hết dấu cô liêu
Và em có hay khi mùa thu tới
bao trái tim vương màu xanh mới
em có hay hay mùa thu tới hồn anh ngất ngây

Nắng úa dệt mi em
và mây xanh thay tóc rối
nhạt đôi môi em thơm nồng
tình yêu vương vương má hồng
Sẽ hát bài cho em
và ru em yên giấc tối
ngày mai khi mưa ngang lưng đồi
chờ em anh nghe mùa thu tới.

Em có mơ mùa thu cho ai nức nở
em có mơ mơ mùa mắt ướt hoen mi
Và em có mơ khi mùa thu tới
hai chúng ta sẽ cùng chung lối
em với anh mơ mùa thu ấy tình ta ngát hương

http://www.nhaccuatui.com/…/mua-thu-cho-em-ngo-thuy-mien.0p…

RỌI

Đôi cánh
Dù giang rộng tới mấy
Không có gió
Không thể bay
Chân tình
Dù có thương nhớ tới mấy
Không có người
Không thể say
Bên song cửa
Mặt trời xé làn mây
Rọi ánh sáng
Bên song cửa
Ngả nhẹ đầu bờ vai
Lòng thênh thang
Trong hình ảnh có thể có: bầu trời, đám mây, chạng vạng và ngoài trời

NƠI NÀO CHO ANH

Có lẽ nào
Không còn chỗ nào trong trái tim em
Dành riêng cho anh nữa
Ngắm em suy tư bên những vần thơ
Rồi chợt cười vì một mong manh tới
Anh lặng lẽ thở dài
💖
Có lẽ nào
Không còn nỗi nhớ nào trong em
Dành riêng cho anh nữa
Ngắm em vui tươi nghêu nghao hát
Bên ban công hoa rợp ráng chiều
Anh lặng lẽ khẽ cười
💖
Có lẽ nào
Không còn miền kí ức nào của em
Dành riêng cho anh nữa
Ngắm em an nhiên bước đi bên đời
Mong một cái ngoảnh lại khẽ nhoẻn cười
Anh lặng lẽ đứng nhìn

Em khuất xa chân trời
Chìm sâu vào những vần thơ
Hòa vào trong nỗi nhớ
Bay cao cùng lời ca
Mãi xa

🌸🌻🌺🌹💮🌼

Trong hình ảnh có thể có: cây, bầu trời, giày, ngoài trời và thiên nhiên

BUNG

Cảm giác giống như một bông hoa sen e ấp bấy lâu, được bung nở, lan tỏa ra, lan ra. Thấy như hương sen ở hồ, rất nhẹ, rất man mác. Mùi hương thanh tinh khiết, dịu dàng và không làm đau người khác
Nhưng cũng như khói sương, mong manh, hư ảo như ảo ảnh. Cũng như hương sắc kia có mà không, không có mà có
Cũng nhận ra rằng, có nhiều thứ ko bắt buộc phải là hữu hình mới có thật, phải nắm trong tay mới là có thật.
Không phải cứ cái gì cũng phải nói hết ra, không phải cứ cái gì cũng có thể diễn đạt thành ngôn ngữ.
Như sắc hương kia vốn dĩ không mà có, có mà không.
Chân tình cũng như hoa. Hoa nở rồi hoa tàn.
Một bông hoa cũng đủ đẹp, một rừng hoa cũng đủ đẹp, nhưng không bông hoa nào cũng đủ đẹp.
Có chăng tự mình nên là một bông hoa đẹp, tỏa ngát hương đời.

Không có văn bản thay thế tự động nào.

Một phút giao hoà vào với logo DTT with Trịnh Thắng

***
Tôi cứ đi, cứ dạo bước dưới ánh trăng sáng vằng vặc và tự hỏi: cái gì là Tâm, cái gì Thân, thế nào là Sống, thế nào là Yêu, thế nào là Hạnh phúc?
Ánh trăng sáng tỏ, có thể soi rõ mà không thể giúp tôi soi tỏ lòng mình. Ánh trăng như ngay đây, mà không thể hứng, không thể với, không thể sờ, chỉ cảm thấy nó huyền diệu và miên man.
Lặng yên, và đứng ngắm mình soi bóng xuống dòng sông. Thời gian như thoi đưa. Chẳng mấy chốc, lũ trẻ nô đùa, nhảy ùm ùm tắm sông thuở nào, giờ lại tư lự bên sông như thế. Tiếng cười lách khách vang vẳng, tràn khắp cả một quãng sông. Ùm, nước bắn tung téo. Mẹ ngồi ở bến đang giặt đồ, ngước mắt lên, nhoẻn cười, “Trông em đấy nhé!”. Mẹ lúc nào cũng vậy, cũng hiền hoà, ôm trọn và luôn quan sát, dõi theo những bước đi của chúng con. Mẹ tôi đẹp lắm. Mái tóc dài huyền óng, sóng sánh. Mỗi lần mẹ nghiêng đầu chải tóc bên song, tôi lại vuốt nhẹ, mẹ ơi, đẹp như sông nhà mình ấy nhỉ? Mẹ khẽ cười, rồi kéo ôm tôi vào lòng. Những lúc đó, một cảm giác yên bình đến lạ, cảm giác được bảo vệ chở che, được thấy mình bé nhỏ.
Rồi chẳng biết tự bao giờ, đã lâu lắm rồi, tay con không còn được vuốt mái tóc mẹ, có lẽ giờ nó đã ngả bạc màu thời gian. Những vết đồi mồi trên đôi tay, nhưng lốm đốm trắng sương sa trên tóc, những vết chân chim nơi khoé mắt, càng in hằn khi nhìn dõi theo mỗi lớn khôn của con. Con cứ mải miết với những đam mê, nông nổi của tuổi trẻ. Cứ xoay vòng trong cái người ta gọi là thành công. Con tràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy tham vọng, tràn đầy ước muốn bay cao và vươn xa… Nhưng đồng nghĩa nó là con đang xa dần mẹ. Con còn chẳng có thời gian ngắm mình trong gương, chẳng có thời gian ngồi tự ca hát, hay đơn giản là cười một nụ cười trẻ thơ khanh khách như thuở nào.
Bất giác chợt nhìn thấy trăng dưới dòng sông. Nhưng một chiếc lá xoay vòng, rơi khẽ. Con vỡ oà, chợt hiểu, nức nở, tất cả chỉ là ảo ảnh, chỉ là hư danh, chỉ là hư huyễn. Con đã đi quá xa nơi con bắt đầu để rồi quên mất chính mẹ người khơi lên trong con nguồn năng lượng sống và yêu thương dâng tràn, quên cả những phút giây vô tư hồn nhiên thuở thơ bé khi con được sống là chính mình, quên mất cả, chỉ có tâm an bình mới đem đến thành công và hạnh phúc viên mãn.
Trong ánh trăng sáng tỏ, sâu thẳm dưới dòng sông xanh, một sắc xanh dương thăm thẳm, hun hút nhưng không làm mất đi, đủ để soi tỏ ước muốn, khát khao được trở về với chính là ta thuở nằm trong tay mẹ. Để rồi nhận ra, mẹ đã ban cho ta 3 bảo vật quý báu, 3 thân thể quý báu mà bấy lâu nay ta cứ nghĩ rằng chỉ có một cái thân xác này mà thôi. Dòng chảy năng lượng là vô biên và không ngừng, để ở tít nơi xa kia, khi thân thể buông lơi, hoà vào trăng, vào mây vào gió, ta được hoà vào với bản nguyên, vào một thứ mà không thể định nghĩa được, không thể cầm nắm, sờ lấy được, chỉ có thể cảm nhận và mênh mang như ánh trăng đang sáng tỏ.
Ta cứ mơ đi giữa cái cảm giác mênh mang đó, ánh sáng chói loà khắp không gian, ngỡ như vầng mặt trời toả hào quang sáng rực. Thuở nguyên sơ như hiện ngay về trước mắt, mọi thứ rõ ràng như ta chưa từng quên, thậm chí cả những điều ta chưa từng thấy. Ta đang mơ chăng? Khắp không gian hương hoa đang ngào ngạt, một cảm giác bình yên, hạnh phúc khó tả đang dâng tràn. Ánh sáng chói chang mà không làm ta cảm thấy nóng bức hay khó chịu, mà mát nhẹ như ánh trăng. Một dòng chảy tràn phủ khắp thân thể, rồi từ từ lan rộng. Cái cảm giác này, cái giây phút này, thật sự quen, thật sự lạ. Đúng rồi. Đúng nó rồi. Đúng cái thuở ta với tay vuốt tóc mẹ. Đúng cái cảm giác mẹ ôm ta vào lòng. Đúng cảm giác hạnh phúc mẹ mua quà chợ chiều hôm. Vui sướng lắm, chan chứa lắm. Nó cũng lạ lắm, vì lâu rồi, ta không thấy nó, nó chỉ ngay đây thôi, một giới hạn vô cùng mong manh mà ta vô tình đánh mất, hay không đủ kiên nhẫn để vượt qua.
Nắng chan hoà cho ta vương câu hát
Gió khẽ ru lòng cho ta nhớ thuở ầu ơ
Ngân nga, ngân nga, tiếng ca lòng
Mênh mông, mênh mông giữa muôn trùng yêu thương

Ngày của Cha

Ngày mẹ sinh mình, ba không ở bên mẹ. Ngày mẹ sinh em mình, ba cũng không ở bên. 6 năm tuổi thơ, ba thấp thoáng đi về với màu áo xanh rau muống và quân hàm đỏ. Rồi lớn lên, sự trở về của ba như bù đắp tất cả những thiếu sót nx ngày ba không ở bên. Có thể nói rằng chưa một người cha nào lại yêu thương, chiều chuộng vợ con như thế. Những bữa cơm trưa con đi học xa về chỉ việc ngồi mâm. Những bữa sáng tay phở, tay xôi, theo sở thích mỗi đứa. Những chậu nước tắm kèm khăn pha sẵn cho mẹ. Những chậu quần áo thật đầy cũng dành tay ba. Nhưng cũng k quên là một trụ cột gia đình với sự đầy đủ về kinh tế. Có lẽ quá may mắn dành cho mình khi có một người cha như thế.
Khi giờ là bậc cha mẹ rồi, mình chỉ mong sao để con mình tự hào về ba mẹ nó như mình đã từng tự hào về ba mẹ mình.

Kết quả hình ảnh cho ngày của cha

Nhật ký bản Xôi ngày Chuyển giao LT 21/04/2016

Khi những chú chim vẫn còn ca líu lo đón chào ngày mới, những tia nắng đầu hạ vẫn thập thò sau ánh rạng đông, lấp lánh trong những giọt nước còn đọng lại sau cơn mưa đầu mùa, không khua chiêng, gõ mõ, không cờ bướm rực trời, chúng tôi – những doanh nhân của thế kỷ 21 đã tập hợp đông đủ để làm một nhiệm vụ thiêng liêng 6 tháng có 1.
Chị Lan tất bật: đúng 6h30 xe chuyển bánh nhá, ai không đến cho đi taxi ăn Xôi. Chị Phương tay Mì, tay Xôi, trao cho các bạn cùng đoàn vội vàng còn vương mùi hành mỡ. Chị Thảo cháy vun vun cái tay cho bén “lửa” bác Lâm giáo đầu, làm anh nhảy dựng lên luôn. May có cái nóc ô tô, không bác ấy “thăng hoa” mất.
Người thì tranh thủ nhắn nhắn, chat chat lại những thông tin, công việc cần thiết cho công ty ở nhà, mặt vẫn còn vương nét lo âu, không biết công việc có giải quyết nổi. Người thì thư thái, buông bỏ những tất bật để bước vào tận hưởng một ngày vui cho trọn vẹn. Rồi bất giác cùng nhau vỡ oà, cười mà như khóc trước những bim bim, bóc, bạnh, banh, bóp, bớp… của Ông bảy, Bà ba. Ai cũng ước rằng, cuộc sống giá như lúc nào cũng thế, chỉ mong được nghe người khác quát, được đưa đồ cho ăn như một đứa trẻ và ngoác miệng cười đùa không cần lấy tay che.
Ai cười cứ cười, vòng xe lăn cứ lăn. Chẳng mấy chốc, ngay phía cuối thủ đô thôi, mà rừng núi hiện ra, dang rộng cánh tay đón chúng ta vào lòng. Đến béo nhất nhà Pi như chị Hiền, cũng thấy mình nhỏ bé.
Không phải ngẫu nhiên mà ban LT chọn nơi này để chuyển giao, để đề ra mục tiêu mới. Trở về với rừng, trở về với tự nhiên để thả lỏng mình, để chìm xuống những lo toan, vướng bận, để cảm xúc, sáng tạo được thăng hoa, để những ước mơ được tiếp tục bay bổng. Nói thật chứ ở đô thị, ước mơ vừa bay ra đã bị tiếng còi xe đập vào tan nát, khói bụi bám đầy nặng quá lại chẳng thể bay lên, có cái nào vô tình lách ra được, cao nhất cũng chạm đến tầng 72 của Keangnam rồi lại rơi cái bụp. Ở nơi đây, núi rừng sông nước, tha hồ ước, tha hồ mơ, bồng bềnh trên mặt hồ, cảm xúc cứ gọi là tuôn ra như thác lũ.
Những mục tiêu, những kỳ vọng, những con số như thách thức, nhưng cũng như động lực để chúng ta cố gắng vươn lên trong một nhiệm kỳ mới. Những giá trị cùng nhau xây dựng và hướng tới. Trong mỗi người, đều chứa đựng cái Chân, Thiện, Mỹ vốn có. Trong mỗi doanh nhân nhà Pi, điều đó càng là những giá trị cao cả, thiêng liêng mà mỗi người đều lấy đó làm chân lý sống cho mình. Ai đó có thể từ thiện bằng tiền, nhưng có lẽ việc từ thiện lớn lao nhất đó chính là tìm ra những giải pháp, những vật liệu thay thế, những sáng tạo mới trong sản phẩm, dịch vụ của mình. Và đặc biệt hơn, đó còn là sự cho đi không toan tính, sự chia sẻ không đắn đo với đồng đội. Có thể vì thế các anh chị em gọi đây là nhà, một tên gọi thân thương nhà Pi.
Thời gian giá như đừng trôi, mặt trời đừng lặn, cái ánh hoàng hôn đừng loang loáng tím cùng bóng áo dài tro hồng của các chị em nghiêng nghiêng bên mặt hồ, thì có lẽ sẽ chẳng ai phải bùi ngùi gác lại những tiếng cười, những câu hát vỡ toang núi rừng để trở về với thực tại như thế. Nụ cười còn đọng lại trên môi, mà chút nuối tiếc một ngày vui cay xè nơi sống mũi. Đời người có Sinh, Lão, Bệnh, Tử. Cuộc sống có Cơm, Áo, Gạo, Tiền. Các anh chị em lại quay trở về đếm cái ví của mình mà không ai nhớ đếm cái ví cho bác Ánh, không biết anh đã thấy cái Ví chưa? Phía sau mình còn hàng chục cán bộ công nhân viên, hàng trăm thợ thuyền đang đợi. Mục tiêu đã rõ rồi, chiến lược đã vạch ra, lại cùng nhau mỗi người một khẩu AK để ngày mai ra mặt trận, lập nên những chiến công mới, những thành công mới.
p/s: trưa không ngủ, nghe ngoài trời đổ mưa, lòng bồi hồi cảm xúc ngày hôm qua, viết vài dòng chúc các anh chị em luôn vững vàng, đoàn kết, cùng đưa nhau luôn luôn lên và thăng hoa.

bni