Ta bước đi trên con sóng, lòng nhẹ tênh, phía xa xa mặt biển trải dài mênh mông.
Cảm xúc
Cảm xúc
Viết cho người cũ
Người ấy nói, vẽ tặng người ấy một bức tranh, có được không? Giữa phố hội ồn ào, phía sau những hàng cây, bên cạnh mặt hồ, xa là một đôi tình nhân ngồi quay lưng lại. Người ấy nói, cảnh đó, người đó, nay chỉ một người còn nhớ.
Không còn gì lưu luyến hồng trần nữa
Mùa Thu Cho Em
Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ
em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương
Và em có nghe khi mùa thu tới
mang ái ân mang tình yêu tới
em có nghe nghe hồn thu nói mình yêu nhau nhé
Em có hay mùa thu mưa bay gió nhẹ
em có hay thu về hết dấu cô liêu
Và em có hay khi mùa thu tới
bao trái tim vương màu xanh mới
em có hay hay mùa thu tới hồn anh ngất ngây
Nắng úa dệt mi em
và mây xanh thay tóc rối
nhạt đôi môi em thơm nồng
tình yêu vương vương má hồng
Sẽ hát bài cho em
và ru em yên giấc tối
ngày mai khi mưa ngang lưng đồi
chờ em anh nghe mùa thu tới.
Em có mơ mùa thu cho ai nức nở
em có mơ mơ mùa mắt ướt hoen mi
Và em có mơ khi mùa thu tới
hai chúng ta sẽ cùng chung lối
em với anh mơ mùa thu ấy tình ta ngát hương
http://www.nhaccuatui.com/…/mua-thu-cho-em-ngo-thuy-mien.0p…
RỌI
NƠI NÀO CHO ANH
Có lẽ nào
Không còn chỗ nào trong trái tim em
Dành riêng cho anh nữa
Ngắm em suy tư bên những vần thơ
Rồi chợt cười vì một mong manh tới
Anh lặng lẽ thở dài
💖
Có lẽ nào
Không còn nỗi nhớ nào trong em
Dành riêng cho anh nữa
Ngắm em vui tươi nghêu nghao hát
Bên ban công hoa rợp ráng chiều
Anh lặng lẽ khẽ cười
💖
Có lẽ nào
Không còn miền kí ức nào của em
Dành riêng cho anh nữa
Ngắm em an nhiên bước đi bên đời
Mong một cái ngoảnh lại khẽ nhoẻn cười
Anh lặng lẽ đứng nhìn
Em khuất xa chân trời
Chìm sâu vào những vần thơ
Hòa vào trong nỗi nhớ
Bay cao cùng lời ca
Mãi xa
🌸🌻🌺🌹💮🌼
BUNG
Cảm giác giống như một bông hoa sen e ấp bấy lâu, được bung nở, lan tỏa ra, lan ra. Thấy như hương sen ở hồ, rất nhẹ, rất man mác. Mùi hương thanh tinh khiết, dịu dàng và không làm đau người khác
Nhưng cũng như khói sương, mong manh, hư ảo như ảo ảnh. Cũng như hương sắc kia có mà không, không có mà có
Cũng nhận ra rằng, có nhiều thứ ko bắt buộc phải là hữu hình mới có thật, phải nắm trong tay mới là có thật.
Không phải cứ cái gì cũng phải nói hết ra, không phải cứ cái gì cũng có thể diễn đạt thành ngôn ngữ.
Như sắc hương kia vốn dĩ không mà có, có mà không.
Chân tình cũng như hoa. Hoa nở rồi hoa tàn.
Một bông hoa cũng đủ đẹp, một rừng hoa cũng đủ đẹp, nhưng không bông hoa nào cũng đủ đẹp.
Có chăng tự mình nên là một bông hoa đẹp, tỏa ngát hương đời.
Một phút giao hoà vào với logo DTT with Trịnh Thắng
***
Tôi cứ đi, cứ dạo bước dưới ánh trăng sáng vằng vặc và tự hỏi: cái gì là Tâm, cái gì Thân, thế nào là Sống, thế nào là Yêu, thế nào là Hạnh phúc?
Ánh trăng sáng tỏ, có thể soi rõ mà không thể giúp tôi soi tỏ lòng mình. Ánh trăng như ngay đây, mà không thể hứng, không thể với, không thể sờ, chỉ cảm thấy nó huyền diệu và miên man.
Lặng yên, và đứng ngắm mình soi bóng xuống dòng sông. Thời gian như thoi đưa. Chẳng mấy chốc, lũ trẻ nô đùa, nhảy ùm ùm tắm sông thuở nào, giờ lại tư lự bên sông như thế. Tiếng cười lách khách vang vẳng, tràn khắp cả một quãng sông. Ùm, nước bắn tung téo. Mẹ ngồi ở bến đang giặt đồ, ngước mắt lên, nhoẻn cười, “Trông em đấy nhé!”. Mẹ lúc nào cũng vậy, cũng hiền hoà, ôm trọn và luôn quan sát, dõi theo những bước đi của chúng con. Mẹ tôi đẹp lắm. Mái tóc dài huyền óng, sóng sánh. Mỗi lần mẹ nghiêng đầu chải tóc bên song, tôi lại vuốt nhẹ, mẹ ơi, đẹp như sông nhà mình ấy nhỉ? Mẹ khẽ cười, rồi kéo ôm tôi vào lòng. Những lúc đó, một cảm giác yên bình đến lạ, cảm giác được bảo vệ chở che, được thấy mình bé nhỏ.
Rồi chẳng biết tự bao giờ, đã lâu lắm rồi, tay con không còn được vuốt mái tóc mẹ, có lẽ giờ nó đã ngả bạc màu thời gian. Những vết đồi mồi trên đôi tay, nhưng lốm đốm trắng sương sa trên tóc, những vết chân chim nơi khoé mắt, càng in hằn khi nhìn dõi theo mỗi lớn khôn của con. Con cứ mải miết với những đam mê, nông nổi của tuổi trẻ. Cứ xoay vòng trong cái người ta gọi là thành công. Con tràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy tham vọng, tràn đầy ước muốn bay cao và vươn xa… Nhưng đồng nghĩa nó là con đang xa dần mẹ. Con còn chẳng có thời gian ngắm mình trong gương, chẳng có thời gian ngồi tự ca hát, hay đơn giản là cười một nụ cười trẻ thơ khanh khách như thuở nào.
Bất giác chợt nhìn thấy trăng dưới dòng sông. Nhưng một chiếc lá xoay vòng, rơi khẽ. Con vỡ oà, chợt hiểu, nức nở, tất cả chỉ là ảo ảnh, chỉ là hư danh, chỉ là hư huyễn. Con đã đi quá xa nơi con bắt đầu để rồi quên mất chính mẹ người khơi lên trong con nguồn năng lượng sống và yêu thương dâng tràn, quên cả những phút giây vô tư hồn nhiên thuở thơ bé khi con được sống là chính mình, quên mất cả, chỉ có tâm an bình mới đem đến thành công và hạnh phúc viên mãn.
Trong ánh trăng sáng tỏ, sâu thẳm dưới dòng sông xanh, một sắc xanh dương thăm thẳm, hun hút nhưng không làm mất đi, đủ để soi tỏ ước muốn, khát khao được trở về với chính là ta thuở nằm trong tay mẹ. Để rồi nhận ra, mẹ đã ban cho ta 3 bảo vật quý báu, 3 thân thể quý báu mà bấy lâu nay ta cứ nghĩ rằng chỉ có một cái thân xác này mà thôi. Dòng chảy năng lượng là vô biên và không ngừng, để ở tít nơi xa kia, khi thân thể buông lơi, hoà vào trăng, vào mây vào gió, ta được hoà vào với bản nguyên, vào một thứ mà không thể định nghĩa được, không thể cầm nắm, sờ lấy được, chỉ có thể cảm nhận và mênh mang như ánh trăng đang sáng tỏ.
Ta cứ mơ đi giữa cái cảm giác mênh mang đó, ánh sáng chói loà khắp không gian, ngỡ như vầng mặt trời toả hào quang sáng rực. Thuở nguyên sơ như hiện ngay về trước mắt, mọi thứ rõ ràng như ta chưa từng quên, thậm chí cả những điều ta chưa từng thấy. Ta đang mơ chăng? Khắp không gian hương hoa đang ngào ngạt, một cảm giác bình yên, hạnh phúc khó tả đang dâng tràn. Ánh sáng chói chang mà không làm ta cảm thấy nóng bức hay khó chịu, mà mát nhẹ như ánh trăng. Một dòng chảy tràn phủ khắp thân thể, rồi từ từ lan rộng. Cái cảm giác này, cái giây phút này, thật sự quen, thật sự lạ. Đúng rồi. Đúng nó rồi. Đúng cái thuở ta với tay vuốt tóc mẹ. Đúng cái cảm giác mẹ ôm ta vào lòng. Đúng cảm giác hạnh phúc mẹ mua quà chợ chiều hôm. Vui sướng lắm, chan chứa lắm. Nó cũng lạ lắm, vì lâu rồi, ta không thấy nó, nó chỉ ngay đây thôi, một giới hạn vô cùng mong manh mà ta vô tình đánh mất, hay không đủ kiên nhẫn để vượt qua.
Nắng chan hoà cho ta vương câu hát
Gió khẽ ru lòng cho ta nhớ thuở ầu ơ
Ngân nga, ngân nga, tiếng ca lòng
Mênh mông, mênh mông giữa muôn trùng yêu thương
Ngày của Cha
Ngày mẹ sinh mình, ba không ở bên mẹ. Ngày mẹ sinh em mình, ba cũng không ở bên. 6 năm tuổi thơ, ba thấp thoáng đi về với màu áo xanh rau muống và quân hàm đỏ. Rồi lớn lên, sự trở về của ba như bù đắp tất cả những thiếu sót nx ngày ba không ở bên. Có thể nói rằng chưa một người cha nào lại yêu thương, chiều chuộng vợ con như thế. Những bữa cơm trưa con đi học xa về chỉ việc ngồi mâm. Những bữa sáng tay phở, tay xôi, theo sở thích mỗi đứa. Những chậu nước tắm kèm khăn pha sẵn cho mẹ. Những chậu quần áo thật đầy cũng dành tay ba. Nhưng cũng k quên là một trụ cột gia đình với sự đầy đủ về kinh tế. Có lẽ quá may mắn dành cho mình khi có một người cha như thế.
Khi giờ là bậc cha mẹ rồi, mình chỉ mong sao để con mình tự hào về ba mẹ nó như mình đã từng tự hào về ba mẹ mình.
Nhật ký bản Xôi ngày Chuyển giao LT 21/04/2016
Khi những chú chim vẫn còn ca líu lo đón chào ngày mới, những tia nắng đầu hạ vẫn thập thò sau ánh rạng đông, lấp lánh trong những giọt nước còn đọng lại sau cơn mưa đầu mùa, không khua chiêng, gõ mõ, không cờ bướm rực trời, chúng tôi – những doanh nhân của thế kỷ 21 đã tập hợp đông đủ để làm một nhiệm vụ thiêng liêng 6 tháng có 1.
Chị Lan tất bật: đúng 6h30 xe chuyển bánh nhá, ai không đến cho đi taxi ăn Xôi. Chị Phương tay Mì, tay Xôi, trao cho các bạn cùng đoàn vội vàng còn vương mùi hành mỡ. Chị Thảo cháy vun vun cái tay cho bén “lửa” bác Lâm giáo đầu, làm anh nhảy dựng lên luôn. May có cái nóc ô tô, không bác ấy “thăng hoa” mất.
Người thì tranh thủ nhắn nhắn, chat chat lại những thông tin, công việc cần thiết cho công ty ở nhà, mặt vẫn còn vương nét lo âu, không biết công việc có giải quyết nổi. Người thì thư thái, buông bỏ những tất bật để bước vào tận hưởng một ngày vui cho trọn vẹn. Rồi bất giác cùng nhau vỡ oà, cười mà như khóc trước những bim bim, bóc, bạnh, banh, bóp, bớp… của Ông bảy, Bà ba. Ai cũng ước rằng, cuộc sống giá như lúc nào cũng thế, chỉ mong được nghe người khác quát, được đưa đồ cho ăn như một đứa trẻ và ngoác miệng cười đùa không cần lấy tay che.
Ai cười cứ cười, vòng xe lăn cứ lăn. Chẳng mấy chốc, ngay phía cuối thủ đô thôi, mà rừng núi hiện ra, dang rộng cánh tay đón chúng ta vào lòng. Đến béo nhất nhà Pi như chị Hiền, cũng thấy mình nhỏ bé.
Không phải ngẫu nhiên mà ban LT chọn nơi này để chuyển giao, để đề ra mục tiêu mới. Trở về với rừng, trở về với tự nhiên để thả lỏng mình, để chìm xuống những lo toan, vướng bận, để cảm xúc, sáng tạo được thăng hoa, để những ước mơ được tiếp tục bay bổng. Nói thật chứ ở đô thị, ước mơ vừa bay ra đã bị tiếng còi xe đập vào tan nát, khói bụi bám đầy nặng quá lại chẳng thể bay lên, có cái nào vô tình lách ra được, cao nhất cũng chạm đến tầng 72 của Keangnam rồi lại rơi cái bụp. Ở nơi đây, núi rừng sông nước, tha hồ ước, tha hồ mơ, bồng bềnh trên mặt hồ, cảm xúc cứ gọi là tuôn ra như thác lũ.
Những mục tiêu, những kỳ vọng, những con số như thách thức, nhưng cũng như động lực để chúng ta cố gắng vươn lên trong một nhiệm kỳ mới. Những giá trị cùng nhau xây dựng và hướng tới. Trong mỗi người, đều chứa đựng cái Chân, Thiện, Mỹ vốn có. Trong mỗi doanh nhân nhà Pi, điều đó càng là những giá trị cao cả, thiêng liêng mà mỗi người đều lấy đó làm chân lý sống cho mình. Ai đó có thể từ thiện bằng tiền, nhưng có lẽ việc từ thiện lớn lao nhất đó chính là tìm ra những giải pháp, những vật liệu thay thế, những sáng tạo mới trong sản phẩm, dịch vụ của mình. Và đặc biệt hơn, đó còn là sự cho đi không toan tính, sự chia sẻ không đắn đo với đồng đội. Có thể vì thế các anh chị em gọi đây là nhà, một tên gọi thân thương nhà Pi.
Thời gian giá như đừng trôi, mặt trời đừng lặn, cái ánh hoàng hôn đừng loang loáng tím cùng bóng áo dài tro hồng của các chị em nghiêng nghiêng bên mặt hồ, thì có lẽ sẽ chẳng ai phải bùi ngùi gác lại những tiếng cười, những câu hát vỡ toang núi rừng để trở về với thực tại như thế. Nụ cười còn đọng lại trên môi, mà chút nuối tiếc một ngày vui cay xè nơi sống mũi. Đời người có Sinh, Lão, Bệnh, Tử. Cuộc sống có Cơm, Áo, Gạo, Tiền. Các anh chị em lại quay trở về đếm cái ví của mình mà không ai nhớ đếm cái ví cho bác Ánh, không biết anh đã thấy cái Ví chưa? Phía sau mình còn hàng chục cán bộ công nhân viên, hàng trăm thợ thuyền đang đợi. Mục tiêu đã rõ rồi, chiến lược đã vạch ra, lại cùng nhau mỗi người một khẩu AK để ngày mai ra mặt trận, lập nên những chiến công mới, những thành công mới.
p/s: trưa không ngủ, nghe ngoài trời đổ mưa, lòng bồi hồi cảm xúc ngày hôm qua, viết vài dòng chúc các anh chị em luôn vững vàng, đoàn kết, cùng đưa nhau luôn luôn lên và thăng hoa.