Thương

Thương đồng bào mỗi mùa mưa lũ

Thương đồng bào khát khao con chữ

Thương đồng bào bữa cơm đói no

Thương đồng bào chưa tối đã co ro

Nước ngập tràn thôn xóm

Bệnh quét càn ngõ phố

Đói

Nghèo

Sợ hãi

Hoang mang

Còn hơn bất cứ giặc ngoại xâm nào

Còn hơn bất cứ thiên tai nào

Ai khóc thương ai dân nghèo

Ai khóc thương ai bẽ bàng

Một kiếp người đầy đa đoan

Một kiếp người đầy oán than

Một kiếp người dở dang

Làm sao cho dân mình bớt đau thương

Làm sao cho dân mình bớt ưu vương

Chỉ có ngôi sao trên trời

Vẫn còn ánh sáng thắp lên rạng ngời

Chỉ có ông trăng đêm rằm

Vẫn còn đó trong những câu chuyện từ bao năm

Lời nguyện cầu xót xa cất lên

Lời nguyện cầu thiết tha gọi tên

Ai quyết đem thân này vì dân lành

Ai quyết hy sinh trọn đời vì yên bình

Ai đã mang câu thề qua muôn đời

Ai đã mang dấu yêu trong lòng từ bên kia trở về

Để ngày ngày thắp lên những yêu thương

Để ngày ngày thắp lên những tiếng cười ở muôn phương?

Anh đừng giấu em

Anh đừng nói dối em
Về việc hẹn cô ấy
Đừng nghĩ em không thấy
Những giấu diếm ngập ngừng

Em có thể bao dung
Một lần, rồi hai lần
Nhưng rồi quá nhiều lần
Em không còn sức nữa

Anh đã quên lời hứa
Từ lần đầu gặp nhau
Sẽ không để em đau
Thêm một lần nào nữa

Anh đã quên lời hứa
Sẽ làm em mỉm cười
Sẽ luôn luôn là người
Bên em mỗi sáng tối

Em có gì mắc lỗi
Sao anh lại dối em
Sao không nhìn mắt em
Nói lời yêu lần cuối

Em chỉ buồn, buồn thôi
Thật lòng không trách cứ
Ngày mai hay quá khứ
Có anh hay không anh

Thì bầu trời vẫn xanh
Và mây thì vẫn trắng
Trái tim em bình lặng
Bước qua vùng yêu thương

Cảnh giới yêu

Hãy yêu như chúng ta là những thực thể chân như, độc lập. Không bị ràng buộc bởi nghiệp lực, bởi nhục dục, bởi mối quan hệ. 

Bên nhau cũng vậy. Xa nhau cũng thế. Có mặt nhau cũng được. Vắng mặt nhau cũng không đổi. 

Chỉ khi chạm vào nhau, hai dòng năng lượng hòa vào một. Hai linh hồn tự tính cảm thấy rất gần gũi, dễ chịu và trong tâm nở một nụ cười như hoa trước bình minh.

Tu để đạt tới cảnh giới tình yêu như thế này đúng là chật vật. Nhưng mà có được tình yêu như thế này tồn tại đúng là so happy.

Đi qua

Đã bao lâu rồi, mình cứ đi ngang qua nhau như những kẻ vô hình. Không mỉm cười chào nhau, cũng chẳng gật đầu. Nhưng có chăng trong mỗi người, đều cảm thấy một chút nghẹn nơi lồng ngực và trái tim dường như lỗi nhịp.

Hít một hơi thật dài và thở ra thật chậm và nhẹ nhàng, ta lại bình thản mà bước tiếp. Yêu chỉ là một loại chấp niệm vì một điều gì đó của người ấy phù hợp với điều gì đó của mình. Nhưng với ta, yêu thì không phải. Ta cũng không thể hiểu nổi, đó là gì. 

Ta cứ nhẹ tênh, trống rỗng đến mênh mông. Những hình bóng về người chẳng đọng lại trong ta chút nào hết. Ta có muốn nhớ ra cũng không thể nhớ được. Vậy mà chỉ cần ai đó nói đến người, chỉ cần điều gì đó gợi nhắc về người, chỉ cần một câu nói quen thuộc giống người vẫn nói là ta lại không biết mình đang ở đâu nữa, đang làm gì nữa thậm chí là muốn gì. 

Thời gian cứ nhẹ như những đám mây lững lờ trôi qua bầu trời xanh. Còn ta cũng nhẹ nhàng trôi theo hơi thở của mình. Dường như thời gian ở kiếp sống này quá ngắn ngủi so với cả quãng thời gian ta đợi chờ người. Có lẽ vì thế, mà trái tim ta sẵn sàng chờ đợi tiếp.

Đến giờ ta mới thấu hiểu, chấp niệm báo thù đã là kinh khủng. Nhưng chấp niệm báo ơn còn nặng nề hơn. Với người có ơn, cần ghi nhận và đền đáp. Nhưng dành tất cả những gì mình có để báo ơn thì đúng là một cái mạng này của ta không đủ. 

Ta nhớ, người đã từng nói, hãy sống cho chính mình, hãy sống vì mình đi. Ta không hiểu. Ta không thể vị kỉ được như vậy. Họ là những người có ân nghĩa với ta. Không chỉ trong đời này mà còn các kiếp khác nữa. Ta có thể làm được gì ta đều làm tất cả. Sống vì ta thì được gì cơ chứ. 

Người nói ta nhẫn tâm. Ta có thể sống vì tất cả những người khác, ngoại trừ người. Vì người là hạnh phúc của ta, và có lẽ ta sợ cái hạnh phúc riêng của mình mà ta không chấp nhận. 

Ta không hối hận với lựa chọn của mình. Ta không hối hận với cách sống của mình. Ta cũng càng không hối hận khi kiếp này, có một thứ tình cảm rất đặc biệt ta đã dành cho người. Tình cảm đó chẳng mong cầu điều gì. Cũng chẳng đau khổ khi không có được. Với ta, tình cảm đó là mãn nguyện. Vì ta biết, trên đời có một thứ như vậy tồn tại. Thế là quá đủ. 

Mình lại cứ như Ngưu lang, Chức nữ, đứng ở hai đầu cầu mỉm cười nhìn nhau. Chúc phúc cho người và chúc phúc cho ta có thể bình yên trong gió trăng, lặng lẽ bình tâm đứng song hành bên nhau.

Em ngước lên có thấy những vì sao
Sáng chân thật trong màn đêm đen tối
Có ánh sáng diệu kì dẫn lối
Linh hồn em linh hồn ta bên nhau
Dù cuộc đời phiêu bạt bể dâu
Có em ở bên là điều hạnh phúc
Tháng năm hư ảo mong manh nhưng có thực
Em với ta độc bước song hành

Ta có thể tới bên chàng không?

Ai bảo chỉ có núi rừng mới tịch mịch tới vậy.
23h, giờ Hà nội thôi mà. Giữa rừng rừng nhà cao tầng này, giữa phố xá ban ngày ồn ào hỗn độn này, mà 23h lại yên tĩnh đến lạ.

Mai mồng 1, hôm nay lại nhiều mây, trời không trăng cũng không sao, những ngọn đèn vàng đứng im lìm thẳng tắp nhìn nhau. Trên tầng 15 này, tiếng dế hay côn trùng cũng chẳng nghe được. Cũng chẳng phải núi rừng để nghe tiếng chim kêu đêm gọi bạn. 

Yên ả quá đỗi. Đèn từ tầng 72 tòa nhà Top of Hanoi, vẫn sáng đỏ giữa màn đêm. Nó làm nhớ lại ngọn đèn Hải đăng ở bên bờ biển. Rồi những người đi xa, có nhớ tới ngọn đèn này mà trở về không?
🥰🥰
Ta có thể đến bên chàng không
Ánh sao khuya đã cùng mây đi ngủ rồi
Chỉ còn lại ánh trăng nơi đây
Phủ trùm lên không gian bao la này

Ta có thể đến bên chàng không
Nắng mùa hạ đã kéo mình trốn sau đám lá
Chỉ còn lại hoa cỏ nơi đây
Tỏa hương lên đất trời mênh mông này

Ta có thể đến bên chàng không 
Nụ cười đã trốn sau đôi mắt huyền 
Chỉ còn lại giọt sương nơi đây
Lóng lánh trong khóe mắt ngây ngô này

Cho ta đến bên chàng
Để trăng sao gối đầu lên những đám mây cùng ngủ vùi đợi trời sáng
Để hạ ngập tràn nắng và cỏ hoa cũng ngạt ngào đợi thu sang
Để giọt nước mắt như ngàn châu sa diễm hoa
Mỉm cười phút giây hạnh phúc bên chàng

Hoa không màu

Mặt trời rực đỏ
Sau ngôi nhà xanh dương
Bông hoa vẫn nở
Trong lồng ngực yêu thương
😍😍😍
Tôi rất thích viết về tình yêu. Qua lăng kính của tình yêu công nhận là thế giới đầy màu sắc. Hỉ nộ ái ố hoan bi.. đủ cả. Mỗi khi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh tôi lại tự đóng vai cho mình để cảm nhận thế giới theo một góc nhìn khác.
Những lúc đóng vai trong đáy của cảm xúc, công nhận là thế giới sao mưa hoài dầm dề, sao nắng chiếu cháy da, hoa lá cỏ cây cũng héo úa, tả tơi… Màu chia ly, màu chờ đợi phủ trùm lên hư ảo mênh mông lạnh lẽo.

Từ hơn chục năm trước, tôi đã biết đến cái gọi là nghệ thuật Content. Trong bài viết k chỉ diễn tả cái mình thấy, mà tôi còn gửi cả một phần hồn mình vào trong đó để người đọc vô tình vấp phải lạc lối trong ngôn từ và trong cảm xúc của tôi.

Nhưng tôi nhận ra, viết quá dài, quá triết lý, quá bi ai chỉ khiến cái blog hay giờ cái fb của mình cũng nhuốm thần thái tương tự. Nên tôi đã đổi chiều cách viết.

Tôi hóa thân là một người đang yêu, một tình yêu dâng tràn, một tình yêu thuần khiết. Và sự hóa thân đó cũng khiến tôi được ngây ngất theo. Đời lúc nào cũng mơ mộng, cũng treo cao trên ngọn gió, bảng lảng trên chín tầng mây.

Qua lăng kính của người đang yêu, thế giới rực rỡ phép màu, đẹp hơn tranh, lung linh và huyền ảo. Tiếng gió thổi, tiếng chim ca, tiếng suối ngàn – bản nhạc của tự nhiên hòa lẫn với sắc màu của tự nhiên. Có lẽ là tham vọng quá lớn khi tôi muốn tung đi những hạt giống tình yêu trải khắp thế gian này. Chúng sẽ được nảy nở và tưới tắm bằng tình yêu của tôi, bằng trái tim không chút toan tính của tôi.

Tôi mong, sáng sáng, lúc lúc khi bạn bè mình lướt fb, họ sẽ cảm thấy yêu đời hơn, hát ca hơn khi thấy các tút của mình. Dù đọc hay k đọc, tình yêu tôi dành ra sẽ được lan tỏa. Một tình yêu trao đi vô điều kiện. Nhưng lại mong muốn thế giới tốt đẹp hơn, yêu thương hơn.

Khi bạn trân trọng tình yêu thì tình yêu sẽ mỉm cười với bạn. Có lẽ vì thế tâm sinh tướng, vài loài ong bướm cũng rộn ràng đùa vui với cánh hoa. Trong đất trời bao la này, sắc hương đang tràn ngập, líu lo ca hát là lẽ của nhân gian.

Và rồi hôm nay, khi thấy trái tim mình thực sự đã là một bông hoa ngát hương, không cần vay mượn, không cần đóng giả vai mới thấy, cả thế gian kia không đâu có thể là nhà của mình ngoài mình.

Cúi xuống khẽ thì thầm với bông hoa dại ven đường, tôi khẽ nói: cứ như những gì mày đang có, vì đơn giản là vẫn có ta đang ngắm nhìn. Bông hoa khẽ ngúc ngắc mỉm cười với với bông hoa trong trái tim tôi – bạn là bông hoa đẹp nhất, không màu, không sắc hương nhưng rực rỡ và tràn đầy yêu thương cho bất kể ai có thể tới gần và có cơ hội chạm vào.

Tôi muốn

Tôi muốn yêu một người một cách thật bình thường. Đủ tôi sự tin tưởng và tôi sẵn sàng đặt cả tuổi thanh xuân của mình vào niềm tin đó. Không cần cả ngày kè kè bên nhau vì cuộc sống ai cũng có điều phải lắng lo, suy nghĩ, công việc mỗi người một khác không thể san sẻ thì không nên tạo thêm ưu phiền.
Tôi muốn yêu một người sau một ngày làm việc mệt mỏi, có thể không cần gặp gỡ nhưng sẽ dành cho nhau những cuộc điện thoại thủ thỉ, cùng nhau xoa dịu bao sóng gió của cuộc đời.
Tôi muốn gặp một người không cần dắt tôi vào những nhà hàng xa hoa, tặng cho tôi những món quà hoa lệ. Tôi muốn yêu một người, có thể đi dạo phố đông, xà vào quán xá ven đường một cách thật bình thường giản dị.
Tôi muốn yêu, yêu một người mà không khoá chặt bầu trời của nhau. Không hỏi nhau quá sâu rằng đang ở đâu, làm gì. Chỉ khi nào muốn nói, sẽ tự mở miệng vì muốn tôn trọng nhau.
Tôi muốn yêu một người, yêu đủ sâu để đau, đủ thấm để nhớ nhau, nhưng vẫn đủ sức để khi không cần nhau có thể buông tay nhau không níu kéo.
Thật lòng, muốn yêu một người khi tôi có hẹn bạn bè gặp nhau, tôi sẽ nói rằng “hôm nay tôi sẽ uống say” họ sẽ nói rằng “ đợi để đến đón”.
Tôi muốn yêu một người, chúng tôi đặt mình vào vị trí của nhau, đặt mình vào lắng lo và đắn đo của nhau để suy nghĩ. Chúng tôi học cách sống cho đời, cho người, không chỉ sống cho riêng mình.
Tôi muốn yêu, yêu một người đủ kiên nghị và vững chãi cho tôi dựa dẫm khi cuộc đời đầy chông chênh, cho tôi chỗ dựa khi ngoài đời kia mệt mỏi quá. Không cần nói vỗ về chỉ cần ôm chặt tôi yên lặng như thế cũng đủ khiến tôi nhẹ lòng.
Bởi tôi thấy trong con người có gì đó hi vọng cho tương lai hạnh phúc sau này của chúng ta.
Tôi muốn yêu không phô trương, không ồn ào.
Bình thản nắm tay đi giữa nhân gian. Người hãy đi bên cạnh ta thêm một trăm năm yêu đương nữa nhé rồi sau đó mọi chuyện có như thế nào thì ta cũng đặng lòng…
😍😍😍From FB Tùy Phong
Đọc những lời bạn ấy viết, tôi thấy lại thanh xuân thuở nào của mình.
Tôi đã từng muốn nhiều hơn thế, không chỉ muốn yêu một người, tôi muốn được sống cho người ấy.
Tôi muốn sống bên một người, sáng sáng tôi nấu đồ ăn sáng, thắt giúp người ấy một chiếc cà vạt, cài chiếc khuya áo ở cổ tay cho người ấy.
Tôi muốn sống bên một người, tối tối khi trở về nhà, tôi làm dăm ba món ăn, món người ấy thích, món tôi thích, món ăn đủ ngon, đủ đẹp, đủ no, đủ vui vẻ.
Tôi muốn sống bên một người, chiều chiều cuối tuần, cùng người ấy đạp xe lòng vòng quanh phố, hay lang thang dọc triền đê, hái tặng nhau một cành xuyến chi nhỏ bé, đứng ngóng gió bên cầu vun vút người qua, hay ngắm nhìn phố ồn ào từ một quán nhỏ ven hè.
Tôi muốn sống bên một người, cùng nhau sinh ra và cùng nhau chăm chút những em bé đáng yêu. Cùng dạy chúng i tờ, cùng dạy chúng cộng số, cùng chơi những trò chơi thơ bé ngày xưa.
Tôi muốn sống bên một người, gánh nặng tiền bạc được chia sẻ. Dù có hay không có nhiều tiền, dù bữa ăn có rau hay có thịt, dù đó là một căn nhà lầu, hay phòng trọ 15m2, thì chúng tôi vẫn cùng nhau chia sẻ những lo lắng của đời thường, và không đặt gánh nặng lên vai của ai cả.
Tôi muốn sống bên một người, chúng tôi có thể đau nỗi đau của người kia, thiệt thòi một chút, nhưng vì người kia, chúng tôi sẵn sàng chấp nhận.
Tôi muốn sống bên một người, không phải chỉ vì tình yêu, mà giữa chúng tôi còn có ân tình, không phải chỉ có niềm vui mà còn có nỗi buồn được san sẻ.
Người ta có thể vì yêu mà chết. Tôi muốn sống vì một người mà vì muốn người ấy sống, tôi có thể chết. Không điên rồ, hay mù quáng mà tôi thấy xứng đáng vì người ấy.
Tất cả những gì tôi làm, tôi học, tôi giữ gìn sự trinh nguyên của mình chỉ để tôi có thể sống vì người tôi muốn sống bên người ấy.
Dù rằng, quá nhiều cái muốn khiến người ta vướng mắc, quá nhiều cái muốn để rồi khi nhận ra, mình như bông hoa lan kia, chưa kịp nở, chưa kịp bung cánh cho tới giờ phút cuối cùng đã phải lìa cành. Trân trọng có lẽ là một thứ xa xỉ nhất cho nhân gian vốn dĩ vô thường này.
Nhưng không vì nó vô thường mà coi như vô nghĩa. Và, kiếp này hay dù kiếp sau có tái sinh làm người, tôi vẫn muốn sống vì một người mà tôi có thể cùng tôi trân trọng từng phút giây được sống bên nhau.

Thanh khiết đào mơ

Tiết xuân, những cánh đào hồng rực một góc trời, đưa ta vào cõi mộng cảnh. Những cành hoa mơ, hoa mai, hoa mận, và cả hoa lê nữa… lại chọn một sắc trắng tinh khiết điểm tô cho khoảng trời hồng.

Màu của trời đất, màu của tự nhiên, tượng trưng cho màu của khí tiết. Sự trong trắng, mộng mơ bắt đầu cho một năm, bắt đầu cho sự nảy nở. Và cũng không phải tự nhiên mà người ta lấy màu trắng tượng trưng cho sự thuần khiết và màu hồng tượng trưng cho tình yêu. Hai con người trong trắng, thuần khiết khi gặp nhau, giao hòa trong nhau, khát khao nhau mà sự giao hòa, sự khát khao là đỏ, nhưng vì có trắng, nó mới thành thứ màu hồng đẹp đẽ đến như vậy.
Xuân mênh mang hồng hồng trắng trắng. Lòng mênh mang một cõi tương tư.
Có mấy ai biết được rằng, bản thân mỗi người đều mang nặng nỗi tương tư về một điều gì đó. Sự tương tư này khiến người ta say mê, mê đắm, mất ăn, mất ngủ, thậm chí cả phiền lòng. Sự khao khát lúc này mang tính cá nhân, lửa dục cuồn cuộn chảy trong lòng, mà đỏ càng thêm đỏ, rực càng thêm rực, thiêu đốt tâm can người tương tư mà biến thành tham vọng và dục vọng.
Nếu rằng, sự tương tư đó, thuần khiết như tương tư một người mà ta vẫn thường hiểu, đó một tình cảm mới chớm, trong sáng, dung dị thì có phải con người ta đã nhẹ nhàng, thanh thản bấy nhiêu.
Chẳng thể làm được việc gì đó mà không tương tư về nó. Chẳng thể gặp một ai đó mà ngông tương tư về người đó. Nên đồ rằng, giữ một thứ thanh tao như những bông hoa lê trắng ngần có phải khiến lòng người không loạn không.
Tương tư là thứ dục đẹp đẽ thế. Không vì nó, sẽ không là khởi nguồn của nhiều thứ. Nhưng tiếc rằng, cũng từ nó con người ta bắt đầu hướng ra ngoài cái bản thể của chính mình.
Một người bắt đầu biết tới thiền. Một người đi tới vùng đất thanh tịnh. Một người đi gặp một người thầy trí nhân đức độ. Sau sự chạm đó, người này bắt đầu tương tư về chúng: thiền, vùng đất và người thầy. Những mối tình này thật đẹp, thật thanh cao.

Yêu nàng

Nàng mãi là giấc mơ của ta và ta mãi là giấc mơ của nàng.

Để những cách hoa tím hồng, rang ngời tô điểm thêm dung nhan nàng.

Ai bảo tình yêu là điều khiến người ta đau khổ?

Ái tình cản trở bước đường tu?

Rạch ròi giữa đạo và đời, đời và đạo?

Yêu nàng rồi không thể yêu chúng sinh?

Nàng như một đóa hoa đẹp tinh khiết trong đêm trăng tỏ, chạm vào vùng không tên bấy lâu ta chưa thấu rõ.

Để những mạch ngầm trong ta tuôn chảy, hòa vào ánh trăng kia.

Yêu là một cách tu hành.

Khi yêu ta dâng hiến trọn vẹn linh hồn ta cho thượng đế.

Không còn bản ngã, không còn kiến chấp, chỉ có một tình yêu thuần khiết tuôn chảy trong trái tim ta với những rung động vi tế nhưng tĩnh lặng.

Không ồn ào, không gào thét, không sục sôi.

Để những hạt mầm trong ta bung chồi.

Để những đóa hoa trong ta nở rộ.

Và tình yêu trong ta bừng sáng, tuôn chảy ra muôn nơi.

Ta hiểu thế nào là một tình yêu chạm tới phúc lạc.

Chỉ có nó mới khiến ta tái sinh.

Chỉ có nó mới khiến mạch ngầm tình yêu ta trao đi không bao giờ cạn kiệt.

Ta đã không phụ như lai, không phụ nàng.

Viết cho người đàn ông và đàn bà

Những người đàn ông đi ngang qua đời tôi
Họ nói yêu rồi ra đi rất vội
Họ đi rồi mà không hề bối rối
Chuyện nụ cười hay một trái tim đau
Những người đàn bà đi ngang qua đời tôi
Họ mong manh như cánh hoa trong sương rơi
Họ ngác ngơ như cơn gió lạc đầu ngọn sóng
Chuyện một người dưng bước chân trần trên cát cô liêu
Người đàn ông yêu rất nhiều nhưng hiểu được bao nhiêu
Phía sau nụ cười là những mong manh như sợi tơ có thể tan vỡ
Phía sau nước mắt là những gắng gượng vươn lên như cây chồi đâm qua vùng đất khô cằn không màu mỡ
Tơ hóa thành mây
Mầm hóa thành cây
Người đàn bà vẫn lặng lẽ
Người đàn bà yêu rất nhiều và thường tỏ ra mạnh mẽ
Sóng gió bạc đầu đâu thể níu kéo những bước chân
Tình yêu đến và ra đi không ân hận
Nhưng đêm một mình
Những tiếng đàn tơ lặng giữa thinh không
Trải khúc tự tình gửi nỗi niềm vào mênh mông
Người ta bảo hãy yêu như đàn ông
Mỗi giây phút chỉ thấy yêu và yêu duy nhất
Không bận tâm đó là người đẹp nhất
Hay đó là người sẽ mang lại những thương đau
Người đàn bà khi yêu lại ước phép nhiệm màu
Lại muốn như những gì thuở ấu thơ họ hằng mong ước
Muốn như những gì bản thân họ không có được
Không phải gồng mình gánh chọi quên mong manh
Người đàn ông có gì sai khi họ không bao giờ nhìn lại
Người đàn bà có gì sai khi họ cứ mộng mơ mãi mãi
Không có gì sai
Nếu không có tiếng thở dài
Bất tận mỗi đêm đông
Không có gì sai
Nếu sau mỗi vấp ngã gánh gồng
Người ta nhận ra một bài học cho mình và cho quãng đời lại
Bình lặng yêu và bình lặng ngắm nhìn những sớm sương mai
Gió khẽ đưa hương
Và nắng đã lên rồi