Đã lâu rồi chẳng đặt bút làm thơ
Khi một chút cảm xúc muốn thập thò nơi cái đầu lãng đãng
Nhưng dường như những con chữ cố tình chui vào đám cỏ rêu xanh kia mất
Để đánh thượt một tiếng thở dài trong ứ nghẹn
Đã lâu rồi không tha thẩn với chiếc lá xoay vòng trong gió
Khi một chút nắng vàng le lói ráng chiều thu
Nhưng dường như gió cứ thổi, lá vàng chỉ đung đưa rồi rơi nhẹ
Để khẽ chạm đất này, lá lại nằm yên
Đã lâu rồi hình như Hà Nội không mưa
Những cơn mưa về mát trong cho cây lá xanh tươi nảy lộc
Nhưng dường như mưa cuối thu chóng vánh nhanh đến rồi đi
Để giọt nước chưa kịp thấm sâu vào lòng đất
Cảm xúc trôi chảy
Trái tim vẫn đập
Nhịp sống hối hả
Lắng yên
Lặng nghe
Lặng.