Tại chị phòng bên, 35 tuổi rồi mà không chịu lấy chồng suốt nhưng suốt ngày post ảnh em bé làm tôi cũng thích… có em bé.
Tại tự nhiên đau bụng mà lại quá mất 10 ngày rồi nên mọi người cùng phòng trêu hay là lại… có em bé.
Chẳng ai tin được là khi tôi 23 năm 1 tháng 1 tuần 1 ngày tuổi, tôi mới biết là trẻ con không phải sinh ra từ rốn. Đúng là buồn cười và không thể tin. Nhưng 100% và có vài nhân chứng có thể làm chứng cho tôi điều đó. Hì. Vài năm đã trôi qua, và qua những chuyện ngày hôm nay tôi lại thắc mắc tôi có thể có em bé được k nhỉ khi tôi vẫn…
Thực ra tôi không thích trẻ con mấy đâu. Tôi chỉ thích đứa nào xinh, đáng yêu và sạch sẽ thôi. Ngày đi học ĐH, chủ nhà tôi có 1 em bé hơn 1 tuổi đáng yêu kinh khủng. Tôi gạ cô chủ nhà cho tôi làm mẹ nuôi của bé nhưng mà k được. Rồi tôi lại gạ gẫm đứa lớn nhà cô đang học lớp 1 và đứa cháu cô đang học lớp 3 gọi tôi là mẹ. Được cái là 2 đứa nhỏ yêu quý tôi nhiều nhiều lắm. Chúng vẽ những hình vẽ ngộ nghĩnh tặng tôi. Ngày 8/3 thấy tôi k có bạn trai để đi chơi, chúng nó gạ gẫm anh bên nhà hàng xóm tặng hoa và thiệp cho tôi. Hye. Và có lẽ cảm giác tuyệt vời nhất là khi tôi đi học về, 2 đứa nhìn thấy tôi từ xa là chạy ùa ra: A, mẹ về, mẹ về… Rồi 3 mẹ con tôi long dong trên chiếc xe đạp đi ăn kem, đi ăn sữa chua và đi trèo cây trứng cá hay đi ăn trộm doi nhà hàng xóm nữa. Cảm giác được làm mẹ 2 đứa nhỏ cũng vui và cũng mệt lắm đấy.
Rồi mùa hè năm thứ 3 ĐH tôi đi tình nguyện. Tôi và một bạn nam nữa được phân công sinh hoạt hè ngay ở thôn chúng tôi ở trọ. Thôn khá nhiều trẻ con và tụi tôi khá bỡ ngỡ k biết phải làm sao với chúng mặc dù đã được học cách sinh hoạt với trẻ. Nhưng mọi chuyện đều thật tuyệt. Những buổi đầu khó khăn và gượng gạo với những trò chơi. Song, được vài hôm thì thở k ra hơi. Ai đã đi tình nguyện và được trẻ con yêu quý mới cảm nhận hết niềm sung sướng đó. Khi tôi và bạn tôi bước vào sân văn hóa, dù tụi nhỏ có đang tập mấy bài nhịp điệu do anh chị phụ trách trong thôn hướng dẫn đi nữa, thấy chúng tôi là tụi nó ùa ra như 1 đàn chim sẻ. Phải đến hơn 20 đứa. Đứa lớn 7, 8 tuổi, đứa bé 3, 4 tuổi. Đứa cao nhảy lên cổ, đứa thấp chui qua chân. Bạn chẳng thể làm gì ngoài việc để chúng muốn làm gì thì làm. Tôi và bạn nam kia bị gán gép vào nhau và chúng tôi được kéo lại gần nhau. Một lần nữa tôi được làm mẹ và người kia là bố. Hạnh phúc lắm và tưởng tượng nếu nhà mình mà đông con như thế chắc chết mất. Vì tụi tôi ở ngay trong thôn tôi sinh hoạt nên tụi trẻ thường xuyên đến khu nhà chúng tôi ở. Có lần, đội tôi có trận bóng giao lưu với thôn bên. Tôi là đội phó phải lo hậu cần cho anh em. Tụi trẻ đòi đi theo nhưng làm sao có thể để cả một đội quân hơn chục đứa đi xa hơn 3 cây số như thế được. Ai quản lý chúng? Và chúng nhất định k cho tôi đi nếu chúng k được đi cùng. Kết quả là tôi phải ở nhà và vật lộn với tụi nhỏ. Chán chơi trò chơi. Chúng thi xem ai cõng được tôi đi xa nhất. (Tôi có hơi bị quá đáng k nhỉ?) Nhưng suýt có cả trận đánh nhau vì có đứa dành lượt cõng tôi của đứa khác. Cõng chán, tôi mệt. Chúng đè tôi ra đấm bóp. Các bạn biết đấy, đứa bóp tay phải, đứa bóp tay trái, đứa chân phải, đứa chân trái, đứa ngồi lên lưng. Híc. Gân cốt tôi còn gì nữa. Vậy mà nhớ mãi. Đến bố mẹ của tụi nhỏ còn sang hỏi thăm tôi vì từ ngày có đội tình nguyện đến cái gì con họ cũng mẹ Hà. Cuối tuần, tụi nhỏ muốn đi chơi công viên ở trung tâm xã. Tôi đến từng nhà xin phép và cả 1 đội quân lại rồng rắn lên mây. Cái gì đến cũng đến. Ngày chia tay, tụi nhỏ khóc, tôi cũng khóc. Những lá thư nét chữ trẻ con đưa cho tôi. Tôi ghi địa chỉ lại một cuốn sổ tay và hứa viết thư cho chúng, hứa sẽ có lần về thăm chúng. Vậy mà tôi đã k làm được. Có lẽ tôi chỉ được cái bề ngoài. Tôi phù phiếm quá.
Tôi chưa được làm mẹ và k biết đến bjo mới được làm mẹ nhỉ? Nhưng cũng thật hạnh phúc khi có những đứa con đáng yêu và ngoan ngoãn phải không? Hiểu vì sao người ta luôn ca ngợi tình Mẫu tử.
Bụng lại tự dưng đau quá. Có lẽ… Tôi cũng mong chờ điều đó. Nhưng… Hì hì.