Có lẽ nào Hà Nội không em
Con phố vắng đìu hiu lặng lẽ
Một chiếc lá vàng xơ nghiêng mình rơi rất khẽ
Lạc lối em về
Nỗi nhớ hư vô?
Có lẽ nào Hà Nội không anh
Cho phượng cháy bầu trời rực đỏ
Cho sắc tím bằng lăng nhuốm sậm tâm hồn bỏ ngỏ
Thấp thoáng anh về
Có chút hư hao?
Có lẽ nào có góc phố không tên
Dành riêng cho những con đường xưa cũ
Dành riêng cho một khoảng trời thương nhớ
Vội đến trải lòng rồi lại vội đi
Có lẽ nào nơi chật chội trái tim
Vẫn còn đất dành riêng cho những gì không rõ
Để đôi lúc tiếng thở dài, giật mình cứ ngỡ
Lạc mất chút tình
Say chút linh tinh./.
p/s: thi thoảng làm tí thơ cho đầu bớt ngẩn ngơ