Một đứa từ khi đẻ ra đã được định danh làm sếp thì cái việc bắt, muốn, thích người khác làm theo ý của mình nó cứ như được lập trình sẵn vậy. Thế này mới là tốt, thế này mới là hay, thế này mới là đúng: làm việc này đi, học cái này đi, đọc cái này đi, tập cái này đi, dùng cái này đi…
Xưa thì khó chịu thật sự vì người ta không đúng ý mình. Sau thì, tự huyễn mỗi người một căn cơ, mỗi người một duyên và cho rằng mình may mắn tốt hơn vì mình được học, được hành pháp đúng, họ kém duyên, thậm chí vi tế sâu xa, họ là hàng thấp kém, phàm phu, hạ liệt… Chính cái tư tưởng này mà ta thường không thèm cãi lại họ nữa, nhưng sự thực trong tâm ta có lắng dịu không? Hay cái nhân của việc không đúng ý ta nó vẫn gây sự chú tâm cho ta, để rồi lần sau gặp ai đó ta như thế lại: ôi dào, mỗi người một căn cơ mà, ta không giống họ để tranh luận với họ… Sự chấp thủ, so sánh ta và đối tượng rất nhẹ nhàng vi tế lướt qua não ta rất nhanh như vậy. Hãy khéo léo quan sát lại xem có phải vậy không?
Đến đây, tôi thật sự không muốn bạn tranh luận với các câu chữ này, hay các pháp trần của bạn đang nổi lên và nó đang loạn xạ vào nhau nói rằng hình như người viết bị dở hơi rồi, thế này mà đòi học Chánh pháp. Nhưng thật sự, tôi muốn cùng bạn lặng yên, cùng đọc lại, cùng quan sát kĩ càng từng câu từng chữ bài Kinh này. Chỉ có vậy thôi.
Kinh Tối Thắng tám kệ (Sn 156, Kinh Tập, Tiểu bộ Kinh 1 – Kinh Nikaya – HT Minh Châu dịch)
796. Ai thiên trú trong kiến,
Xem kiến ấy tối thắng,
Ở đời đặt kiến ấy,
Vào địa vị tối thượng.
Người ấy nói tất cả,
Người khác là hạ liệt,
Do vậy không vượt khỏi,
Sự tranh luận ở đời.
797. Khi nó thấy lợi ích,
Ðến với tự ngã nó,
Ðối với vật thấy nghe,
Giới đức hay thọ tưởng;
Vị ấy ở tại đấy,
Liền chấp trước nắm giữ,
Nó thấy mọi người khác,
Là hạ liệt thấp kém.
798. Người y chỉ kiến ấy,
Thấy người khác hạ liệt,
Bậc thiện nói như vậy,
Ðấy là sự trói buộc;
Do vậy đối thấy nghe,
Thọ, tưởng hay giới cấm,
Bậc Tỷ-kheo không có
Y chỉ, nương tựa vào.
799. Chớ có tác thành ra
Tri kiến ở trên đời,
Từ ở nơi chánh trí,
Hay từ nơi giới đức,
Không bận tâm so sánh,
Tự ngã bằng người khác,
Không có suy nghĩ đến,
Ðây “liệt ” hay đây “thắng”.
800. Ðoạn tận, từ bỏ ngã,
Không chấp thủ sự gì,
Không tác thành, dựng nên,
Nương tựa ở nơi trí,
Chân thật giữa tranh chấp
Không theo phe phái nào,
Vị ấy không đi theo
Một loại tri kiến nào.
801. Với ai, hay cực đoan,
Không có hướng nguyện gì,
Với hữu và phi hữu,
Hay đời này đời sau,
Vị ấy không an trú,
Tại một trú xứ nào,
Từ bỏ mọi chấp thủ,
Ðối với tất cả pháp.
802. Ðối vị ấy ở đây,
Những gì được thấy nghe,
Ðược cảm thọ tưởng đến,
Chút suy tưởng cũng không;
Vị Bà-la-môn ấy
Không chấp thủ tri kiến,
Không ai ở đời này
Có thể chi phối được.
803. Họ không tác thành gì,
Họ không đề cao gì,
Các pháp không được họ,
Chấp trước nắm giữ gì
Không một Phạm chí nào,
Bị giới cấm dắt dẫn,
Ði đến bờ bên kia,
Vị ấy không trở lui.