Dạo này ít thơ thẩn, không mây gió nữa. Đơn giản vì đã thấy ra khi làm kinh doanh:
– chúng ta tập trung vào sản phẩm thì sẽ có sản phẩm tốt
– tập trung vào giới thiệu sản phẩm tốt tới khách hàng để khách hàng có sản phẩm tốt dùng
– tập trung cải tiến quy trình làm việc để mọi người có điều kiện làm việc tốt, smart, không bị áp lực, không bị rối
– tập trung vào giảm thiểu chi phí để có lợi nhuận tốt, mà nhân sự có lương cao hơn, và có tiền tái đầu tư vào sản phẩm…
Tiền chưa bao giờ là xấu, chỉ là người sử dụng đồng tiền với mục đích gì, sử dụng nó như thế nào. Nếu chỉ tập trung vào cá nhân, thì sẽ không tạo ra được những điều như trên, dù rằng, mình không làm thì sẽ nhiều người khác làm tốt hơn, nhưng nhiều thứ mình muốn giữ hay phát triển sẽ không làm được. Một đất nước giàu mạnh sẽ có sức để phát triển người tài, gìn giữ văn hóa, di sản quốc gia, thay vì bán chất xám, trong nhà có gì hay đem bán hết.
Sở thích là nhất thời và có tính cá nhân, ngắn hạn. Tu tập là thấy ra Khổ đế và Duyên khởi, chứ không phải chỉ ngồi thiền, hay lắng nghe chính mình. Nếu thực sự lắng nghe mình, mình sẽ biết xung quanh cần gì và hòa hợp vào xung quanh. Nếu mình đã có khả năng ảnh hưởng tới các mối quan hệ khác, hãy nghĩ dài ra, rộng hơn để có thể làm được nhiều điều hơn mà hoàn toàn vẫn trong tầm khả năng của mình.
Kinh doanh không phải là thực dựng, nhưng người làm kinh doanh cần thực tế.
“Minh sát” ngoài quán sát thì cần có minh, chứ không phải quán sát suông.