Dưới góc độ là bạn bè mình cảm thương xen lẫn sự đau xót.
Dưới góc độ kinh doanh, mình chưa đồng ý với việc chưa phân tích kỹ về điểm mạnh, điểm yếu hay những yếu tố, những điểm cấu thành lên sự thành bại của một doanh nghiệp.
Dưới góc độ là đạo hữu, nghiêm túc phê bình khi tu đạo mà vẫn còn ảo tưởng và tầm cầu:
– đã biết con đường tu hành việc của mình là tu, không tham vọng mở cái nọ, lập cái kia, tạo ra cái nọ, tạo ra cái chai. tự nhiên đã sẵn đủ cho loài người sinh tồn.
– cho rằng mình làm điều đó là tốt cho mọi người hơn thì là càng nói lên bản ngã mà thôi, tự nhiên luôn sắp xếp điều gì là tốt nhất cho chúng sanh (câu chuyện ăn mày xin làm bồ tát là một ví dụ).
– cho rằng làm để kiếm tiền là phương tiện hay dùng làm thiện pháp thì càng nực cười, vì thiện pháp không phải có thể dùng tiền mà hoằng dương được, càng không phụ thuộc bản ngã của bạn muốn là được.
(Chố này tế nhị và dễ đi vào tranh luận. Nếu bạn cãi chỗ này: nhưng muốn hoằng dương thì phải cần đến tiền làm phương tiện. Thưa, Đạo không phải là một cuộc tranh cử tổng thống Mỹ, cái gì đến nó sẽ đến theo đúng nhân duyên của nó.)
Nói những điều này, không có nghĩa là phó mặc, hay mặc kệ. Chúng ta là một sinh linh của tự nhiên, cái chúng ta có thể làm là Tác ý chân chính để đi đúng dòng chảy của nó. Loài người vì vô minh, tham ái, bản ngã mới dẫn tới luân hồi, tái sinh. Còn tự nhiên chẳng hữu ý lại cứ thế tự sinh tự diệt. Nếu chúng ta còn thích đi ngược lại tự nhiên, cưỡng chế, ép đặt nó tạo ra những thứ mà bản ngã cho rằng là đúng đắn theo kinh nghiệm, tri thức cá nhân thì tự nhiên sẽ cho bạn biết về bài học của nó.
Nếu những người tu đạo, không thể nào nhận ra những điều này, tìm cách bao biện, biện hộ bằng mọi ngôn từ lý luận thì sẽ còn những đau xót đáng thương hơn nhiều câu chuyện của Pate Chay.
P/s: 3 năm trước mà đọc ai viết thế này mình sẽ còm chửi đấy, hoặc k còm thì cũng chửi thầm. Nhưng rồi có những biến cố để mà nhận ra giá trị của tự nhiên. Vì thế mà từ Thatcher chỉ huy công trường cả trăm thợ, đánh đông dẹp bắc, rút về làm bà cô ngồi góc nhà. Thiếu cái chuông, cái mõ nữa thôi.