Con người đa số là bình thường, sẽ quan tâm đến tiền tài, danh vọng, gia đình, chuyện hàng xóm, thậm chí chuyện đẩu đâu. Bên cạnh, có những người, cuộc sống lúc nào cũng mục tiêu, mục tiêu và mục tiêu. Họ được coi là điểm sáng của nhân loại. Vì họ có lối tư duy tích cực. Họ đóng góp cho nhân loại nhiều điều tốt lành, hữu dụng và smart.
Nhưng có những con người còn kì lạ hơn.
Họ không thuộc hàng tiêu cực, họ không ỷ lại, thậm chí họ quá đầy đủ và tài năng. Họ đầy đủ về vật chất để không còn ham muốn tiền tài, hư danh. Họ tài năng để không còn cảm thấy điều gì là mới mẻ thú vị. Nhưng họ lại trở thành lạc lõng và cô đơn trong chính cuộc sống của mình, trong xã hội loài người này.
Có những người thích đi ngược lại với số đông, thích phá phách, thích tạo ra những quy tắc và luật lệ riêng. Bạn cho rằng đó là kẻ điên hay kẻ tài năng cũng thế. Nhưng đấy là bạn cho. Còn họ chẳng bận tâm đến lời bạn nói, vì họ thấy mình không thuộc về xã hội này, về cuộc sống này, ít người hiểu được mình.
Tôi đã là một tổ hợp của kiểu người kì lạ trên. Không phải mình quá đầy đủ hay tài năng xuất chúng. Nhưng tôi không có khái niệm ham muốn danh vọng, tiền tài. Làm cái gì, học cái gì, cũng nhanh lẹ. Bên cạnh đó luôn nghĩ ra những gì trái khoáy. Là phụ nữ, quần áo, son phấn, chẳng ham, buôn chuyện người chẳng màng, nam nhân đến thì thờ ơ. Nhiều lúc ngồi bên cửa sổ, nhìn ra xa tít chân trời, nghĩ: rốt cuộc mình là ai, mình đến từ đâu, sao mình k giống những người bình thường ngoài kia, cái tâm lý không phát triển như vậy. Thậm chí chồng nhiều lúc thử ghen, cũng chẳng màng ghen, cũng chẳng màng giận.
Tôi tìm đến Thiền để tìm về với chính mình, tìm con đường trở về.
Hành trình tìm về với chính mình, khám phá chính mình là một cuộc hành trình thú vị. Mỗi một giờ khắc, bạn phát hiện ra một điều gì được ngủ quên, bạn lại vui mừng. Lúc đầu thì vui mừng nhiều lắm. Sau rồi vui mừng vừa vừa. Sau thì như một làn hương sen giữa hồ mùa hạ, như một làn hương lúa chín giữa cánh đồng mùa thu. Thoang thoảng và ngan ngát, nhẹ nhàng và sâu lắng như vậy thôi.
Thiền là một chuỗi hành trình dài dằng dặc. Chẳng thể vài buổi ngồi đó bạn tìm thấy mình, như vậy thì quá dễ dàng. Cũng chẳng như ai đó nói thiền để thân tâm an lạc, để sức khỏe dồi dào – thậm chí khi mình đối diện với mình, bạn còn khủng hoảng, sợ hãi. Cũng chẳng phải để thấy một điều gì kì diệu, hay những cảnh giới gì kì lạ – chúng chỉ như hoa thơm, cỏ lạ khiến bạn quên đường về.
Với ý chí và nỗ lực cá nhân của tâm thức, không bao giờ từ bỏ con đường trở về, nhưng hành động lại nhu nhiên như mây, như gió thì thật sự mới có thể đủ sức để đi một quãng đường dài như vậy. Thiền chưa bao giờ là dễ dàng, nhưng cũng không phải là khó khăn. Những điều có thể đến sẽ đến như một giấc mơ.
Chẳng còn bận tâm chuyện nhân gian, hay gân cổ cãi cố một luận điểm mình cho là đúng, cũng như giải thích về một lập trình tư duy chẳng giống như cái mà con người bình thường vẫn thấy. Cuộc đời cứ êm nhẹ như nắng tháng 8, cứ thong thả như gió heo may, cứ ngọt ngào như hương hoa sữa và dịu dàng như em Ha Moon. 🤣🤣