KHÔNG – chia sẻ thực hành

Sắc sắc không không – Thật cũng không hiểu nhiều lắm câu nói này đâu ý. Nhưng khi thực tập KHÔNG thì mới thấy cuộc đời này tuyệt vời biết bao nhiêu.

Khi thực tập BUÔNG, là khi bạn thực tập những tạp niệm, tạp vật, tạp xúc ngay sát mình nhất. Mình BUÔNG để rồi không bị những ý niệm, cảm xúc, ngũ quan ảnh hưởng tới mình. Bị những Ý niệm, cảm xúc, ngũ quan kéo mình theo những cái bên ngoài đó nữa.

Và phương pháp tập dùng chính Hơi thở của mình làm thước đo. Cột ý vào hơi thở, để theo dõi dòng lên xuống, định tâm và thần tại đó. Mới đầu khó kéo nó về với chính Hơi thở mình, nhưng thực tập nhiều, hằng hữu, việc kéo về sẽ dễ dàng và nhanh hơn. Ý, xúc, cảm có khởi cũng nhanh chóng trở về cân bằng.

Thực tập KHÔNG, cũng bắt đầu từ việc thở, rồi buông trước như thế. Nhưng vòng của Không rộng hơn. Vì có những cái nó không tác động trực tiếp tới ý, xúc, cảm của mình, nhưng theo thói quen, con người vẫn phân định, phân lập, phân biệt chúng.

Ví dụ: chánh, tà, tốt, xấu, đúng, sai, chia ra các màu, chia ra các chủng, chia ra các tính…
Vì đơn giản, con người ta rất thích đầu để đầu óc mình vẩn vơ theo các khái niệm, các cảm xúc, các ngũ quan.
Ví dụ đơn giản nhất như thế này nhé: Khi bạn đang đi xe máy ngoài đường, bạn thấy thằng đằng trước đi cái xe đẹp: ôi đẹp thế, một mùi hoa sữa thoang thoảng trong gió: ôi thơm thế… Nếu bạn ở vùng núi, bạn k biết về xe, bạn sẽ không khởi niệm: đẹp xấu. Bạn cũng k b về hoa sữa, bạn cũng sẽ không khởi niệm: thơm thế. Đó là khi bạn không biết, các ý, xúc, cảm của bạn sẽ KHÔNG khởi lên một điều gì cả. Khi KHÔNG khởi, bạn sẽ không bị bám. Ví dụ: bạn và người yêu từng đi chơi trong hương hoa sữa, giờ ngửi mùi hoa sữa bạn lại nhớ người yêu. Bạn đang đi xe xấu, bạn thấy ng ta đi xe đẹp lại nảy tham vọng.

Nhưng, có những lúc, bạn đi xe máy mà bạn KHÔNG thấy mùi hoa sữa, không thấy xe đẹp xấu, cứ đi, cứ đi: có thể do bạn đang bận, có thể do bạn đang lơ đãng, có thể do bạn đang cứ đi.

Nếu bạn đang bận, bạn không rơi vào KHÔNG vì tâm bạn ở nơi khác. Nhưng nếu bạn lơ đãng, thì bạn rơi vào KHÔNG rồi đấy.

Trạng thái KHÔNG thật sự giống với việc bạn lơ đãng. Mọi thứ đang diễn ra ngay trước mắt bạn nhưng nó không hề đọng lại trong tâm ý, cảm xúc, giác quan của bạn một cái gì cả. Nhưng giống với lơ đãng thôi, chứ k phải là Lơ đãng. Vì lơ đãng là Tâm bị tán, còn KHÔNG là Tâm được định và vẫn an trú, chỉ Ý, xúc, cảm giống như ở Lơ đãng.
Và bạn thấy không, khi mọi thứ KHÔNG, bạn thật sự tự do trong chính mình. Không bị bất cứ thứ gì cuốn vào, bám chấp vào bạn cả.
***
Thực tập: vẫn bắt nguồn từ việc định tâm, định thần vào hơi thở. Đi đường, ra ngoài, tụ tập, đám đông… Thay vì việc hoà vào những cuộc nói chuyện buôn dưa lê, thay vì việc nhìn ngang ngó dọc, hãy tập trung vào hơi thở của mình. Có thể mới đầu bạn không quen, vì bạn cứ cảm giác mình lạc lõng. Nhưng dần bạn sẽ thấy, bạn được tự do với chính mình, bạn không bị các tạp niệm của người khác ảnh hưởng tới suy nghĩ, cảm xúc của mình.

Bạn có thể sẽ bảo, vậy thì mình sẽ không có bạn nữa à. Thứ nhất là không hẳn, vì bạn có thể vẫn nói chuyện, nhưng bạn vẫn theo dõi hơi thở của mình, nên k bị nx câu chuyện của ng kia a/h tới mình. Ví dụ: ng kia kể chuyện xấu, bạn k bị cái xấu làm tiêu cực, ng kia kể chuyện vui, bạn k bị cái vui làm phấn khích. Nhưng thực sự, dần bạn sẽ thấy Tự Hạnh phúc với chính mình. Và việc bạn tự hạnh phúc đó cũng chính là đem lại niềm hạnh phúc cho người khác rồi đấy.
***
KHÔNG là thế. – Thực tập dần dần, theo hành trình giả định này nên mới gọi là Hành giả. Hjhj.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*
*
Website