Khóm trúc

Sư Tâm Pháp có một post: “Tại sao chúng ta vui mừng khi thấy người khác cũng tin vào điều mình đang tin? Những quan điểm được nhiều người tin theo đem lại cho người ta cảm giác an toàn.”

Nhưng xin phép bổ sung: mỗi người không chỉ vui mừng khi người khác tin vào điều mình tin mà còn vui mừng khi người khác làm, thực hiện giống như gì mình đang làm, thực hiện. Nó không chỉ làm cho bạn cảm thấy an toàn, nó cho thấy bạn đúng, bạn được khẳng định, có thể là được tôn vinh. Bản ngã đã khéo léo ẩn nấp sau đó.

Một người kết thân với một người vì cho rằng người đó đang giống mình về quan điểm, về thực hành. Nhưng rồi khi sự thân chứng mỗi người thay đổi thì quan điểm, thực hành cũng theo đó mà thay đổi. Không còn tương đồng, không còn điểm chung. Vì bản ngã, mỗi người cho rằng mình đang đi đúng đường. Vì bản ngã nên xuất hiện một sự so sánh đối chiếu vi tế ở sâu bên trong mà mỗi người thật khó có thể nhận ra, chỉ là không còn sự đồng hành ở đây nữa.

Con đường thực hành đạo là con đường độc mộc, không có xuất hiện tham ái. Nhưng sự bước đi độc lập, cho rằng vì ta không còn tham ái nữa, hay có chăng, là vì ta không còn cảm thấy có thể được chia sẻ nữa? Tự chọn cho mình một cách độc hành mà bản ngã cho rằng: chỉ mình nương tựa nơi chính mình? Chữ nương tựa và đồng hành là hai khái niệm hoàn toàn khác và không đánh đồng như vậy được.

Con đường mỗi người khi đã chọn, cần phải tự hoàn thành để đi nốt. Nhưng nếu bạn cho rằng, bạn có thể tự đi vậy hãy cứ tự nhiên thôi.

P.s: như khóm trúc mọc thành cụm, nhưng vẫn độc lập, k ràng buộc

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*
*
Website