Đừng nhẫm lẫn giữa kỳ vọng (sự ẩn nấp của lòng tham) mới là đường dài. Người biết bắc ống nước mới là người đi dài hơn đấy.
Không dám nhận mình là người thành công, nhưng để công việc kinh doanh, hay tiền, hay khách hàng không là sự bận tâm lớn đối với mình thì rất cần tới một thứ gọi là Quy Trình.
Có hai phong cách kiếm tiền:
Khi có sản phẩm trong tay, liên tục làm các chương trình giảm giá, khuyến mại, quà tặng để lôi kéo khách hàng, với tâm ý, cho đi là để trải nghiệm, thả con săn sắt, bắt con cá rô, là để nhiều khách hàng biết tới mình hơn, là để … có cái nhìn dài hạn … bán hàng là biết cho đi.
Khi có sản phẩm trên tay, nghĩ ngay tới một dòng chảy khách hàng: khách hàng sẽ tiếp cận sản phẩm này thế nào? Khách hàng sẽ ra quyết định mua hàng thế nào? Khách hàng sẽ được phục vụ ra sao? Khách hàng sẽ được chăm sóc sau đó thế nào để quay lại?… Và ra đời một loạt thứ với các khái niệm: marketing, sale, phòng dịch vụ, logistic, kế toán, bảo hành bảo trì, lưu trữ…
Thực ra, đó là 2 cách của 2 người có tư duy khác hẳn nhau, một người là bán bàng, và một người là làm kinh doanh. Có thể đều cho kết quả là sẽ có tiền. Nhưng:
– người làm bán hàng, sẽ bị dính vào công việc, vào sản phẩm, vào người mua, vào các chương trình lôi kéo khách hàng, hay vi tế hơn chính là sự kỳ vọng, lòng tham của mình.
– một người là người kinh doanh, hay là ông/bà chủ, là chủ ở đây là sự chủ động không bị dính mắc nhiều như người bán, và việc họ kinh doanh hay kết quả kinh doanh dựa trên khả năng điều hành và sự tổng hòa của các yếu tố đã nêu (mình đã từng viết, người làm kinh doanh thành công giống như là một nhạc trưởng, tự do và phóng khoáng với bản giao hưởng của mình)
Đọc lại chút câu chuyện về hai người bạn trẻ tên Pablo và Bruno.
Cả hai người cùng nhau có được 1 công việc tốt: mang nước từ con sông gần làng về bể chứa nước dùng chung ở quảng trường trung tâm. Lúc mới bắt đầu, 2 người cùng làm theo một quá trình: lấy thùng – ra sông lấy nước – mang về đổ vào bể chứa.
Bruno vô cùng hài lòng và nghĩ rằng đây là những tháng ngày tươi đẹp nhất. Mỗi ngày xách nước, lĩnh tiền, sau đó tiết kiệm tiền, mua quần áo, mua nhà.
Nhưng Pablo lại không nghĩ như vậy. Pablo bắt đầu nghĩ đến việc đào một đường dẫn nước, dùng ống dẫn nước để mang nước về làng. Thế là Pablo đi xách nước một nửa ngày, nửa ngày còn lại cộng với ngày nghỉ cuối tuần, anh dành để xây dựng đường ống dẫn. Bởi anh chỉ được trả tiền cho những xô nước anh xách được nên ban đầu, thu nhập của anh cũng giảm đi đáng kể.
Sau 2 năm, thu nhập của Bruno nhiều hơn Pablo. Bruno rất đắc ý và còn cười nhạo Pablo.
Đến khi đường ống dẫn nước hoàn thành, nước được mang trực tiếp về thôn, lúc này, Bruno mới ngây ra, bởi chẳng còn ai cần anh làm công việc gánh nước nữa. Còn về phần Pablo, ống dẫn nước đó sau này đã đem lại cho anh một nguồn thu nhập ổn định và đáng kể.