Em để status, “Sự thật là con đường dẫn đến với Phật”. Không phải tôi cười em mà tôi nghĩ nó thâm thúy nhưng chưa hiểu. Thầy nói với tôi: key cho cuộc đời là “trung thực”. Cũng vẫn nội dung đó nhưng cũng lại vẫn chưa hiểu. 😀
Giờ thì lờ mờ.
Tôi là một người đi tìm kiếm sự hoàn hảo, nhưng sự hoàn hảo đó lại theo lối sách vở. Có lẽ tôi đọc quá nhiều sách, những sách vở khuyên người ta phải thế này, không được thế kia, như thế này mới là tốt, như thế này mới là đúng, như thế là sai, như thế là không đúng. Cái quan niệm sách vở đó nhồi vào đầu tôi một lối suy nghĩ theo nhiều người đó là tích cực, là nhân sinh quan tốt đẹp. Tôi, một người đi tìm kiếm sự hoàn hảo thấy những cái đó thì coi như kim chỉ nam của mình, tự phân định một ranh giới đúng sai giữa mọi sự vật, hiện tượng, tình cảm.
Lối phân định tốt xấu, đúng sai làm cho tôi bó hẹp mọi thứ. Một người duy ý chí, một người được đặt ở vị trí chỉ huy người khác từ bé như tôi càng lấy cái đúng, cái sai đó áp dụng cho tất cả những người ở dưới tôi, ở xung quanh tôi, người thân của tôi và cả những người ở trên tôi. Kèm theo đó là sự phát triển khá hoàn hảo về nhận thức tư duy, nhận thức nghệ thuật khiến tôi càng có cớ đề cao cái tôi, cái bản ngã của mình.
Và giờ, khi rèn luyện, nhờ sự tinh tấn, tôi càng trở nên nhạy cảm và thấy mọi thứ rõ nét hơn. Rõ nét hơn của sự đúng sai, của sự tốt xấu. Và hệ quả của việc đó, với cái bản ngã cao vời vợi của mình, tôi bức xúc khó chịu với bất kỳ ai, sự vật, hiện tượng nào tôi cho là sai. Cùng với đó, tôi cho tôi là hoàn hảo, nên bản thể tôi tự bào chữa cho tất cả mọi thứ mà mọi người cho rằng đó là lỗi lầm của tôi. Không thể có ai nói quá nhiều được rằng tôi sai cái gì. Tất cả đều bị tôi gạt bay, đều bị tôi bào chữa.
Tôi suy nghĩ kỹ càng về Key “Trung Thực”. Một khía cạnh lờ mờ nào đó, tôi nhận ra rằng tôi chưa trung thực với bản thân mình. Tôi chưa thừa nhận mình sai ở đâu. Tôi chưa chấp nhận tôi sai so với ngay chính cái quy chuẩn tôi đặt ra. Có lẽ vì không chấp nhận hay thừa nhận mình sai, khiến cái bản ngã đã lớn lại càng lớn, khiến cho sự bức xúc càng được thể bức xúc.
Trung thực với người đã khó, trung thực với chính mình còn khó hơn gấp trăm ngàn lần.
Tôi đã nhận ra mình sai, nhưng chưa chấp nhận được mình sai.