Nếu nỗi nhớ có thể kết thành sương
Ta sẽ đem sương giăng trắng trời hà nội
Em đừng giận đừng hờn đừng vội
Làm nắng lên tan mất những mong manh
Nếu nỗi nhớ có thể kết thành mây
Ta sẽ đem mây dệt thành bồng lai tiên cảnh
Em đừng mắng đừng buồn đừng trách
Làm gió về xua hết ảo mộng say
Nếu nỗi nhớ có thể kết thành tơ
Ta sẽ đem tơ dệt thành khăn tay nhỏ
Em đừng xé đừng vò đừng đem bỏ
Lỡ rách rồi không lau được nước mắt cho em
Nếu nỗi nhớ có thể đem phơi bày
Ta nguyện trưng lên ngàn ngọn đèn rực sáng
Dù gió mưa có tàn phai năm tháng
Em có thể chạm vào để thấy nỗi nhớ vẫn ở đây