Mỗi một thời, ta chọn cách làm người lính một kiểu vì rằng Kẻ thù lớn nhất của mỗi người là chính mình.
Người ta hay nói: sướng mà không biết đường sướng. Đó chính là vì cái tâm ta đã không chịu lặng yên với cái SI trong tâm mình.
SI là một trạng thái không Tham, không Sân, nhưng chính vì không Tham không Sân mà sinh ra buồn chán mà người ta đi tìm một cái gì đó để thay thế.
Si chiếm đa số trong đời sống của mỗi con người. Vì Si nên không thích ngồi yên một chỗ. Vì Si mà k chịu cảnh gia đình yên ả. Vì Si mà k thích một khung cảnh bình thường. Và con người ta nghĩ ra mọi cách để Refresh, để thay đổi, để đỡ buồn chán hơn. Và vì Si mà ta lại nảy sinh tâm tìm cầu, lại dẫn tới tham, không được thì sân, được rồi thì lại nhanh chóng rơi vào Si và lại tiếp tục đi tìm cái mới để thay thế trạng thái cũ. Nên lòng tham của con người vô đáy là như thế. Bị SI chi phối và lôi kéo.
Si còn dẫn tới đau khổ là người ta phải luôn luôn tìm kiếm và không chịu để cho tâm mình yên ắng. Như những người thích hội hè, ăn nhậu, họ không thể bình yên được nếu vài ba ngày không có một bữa tụ tập. Như những người thích vũ hội, họ không thể bình yên được nếu vài ba ngày không có một buổi nhảy múa. Những người thích làm việc, họ cũng không để mình bình yên được nếu không có việc gì để làm. Ngay cả những người làm việc thiện, cứu giúp người khác, họ cũng không thể bình yên được nếu không có cái gì để giúp. Và tất cả những đáp án trên đều cùng một cái là họ sẽ phải lao ra ngoài đường, tìm cái gì, làm gì đó để thỏa mãn cái sự buồn chán của họ.
Mọi người đang bị chính mình lôi đi xềnh xệch như một bị thịt. Ấy mà họ đâu có biết. Họ chỉ đang vọng tâm vào điều hay nơi họ sắp tới: một bữa nhậu, một quanh cảnh đẹp, một cuộc vui chơi, một việc làm…. Họ để cho ngôi nhà trong tâm mình hoang vu, cỏ mọc đầy, rác chất đầy, hôi thối và bốc mùi. Nó bốc mùi tới nỗi chính bản thân họ không thể nhận ra. Nhưng lại hỉ hỉ hả hả rằng ta đang rất vui vì ta đang sắp tới nơi cần tới, làm điều cần làm. Họ có biết đâu rằng, không chỉ là họ đang tự hủy hoại chính tâm mình mà bao nhiêu điều tốt đẹp hay năng lượng họ có được đều đang bị tiêu phí vào tất cả những thứ trên.
Ai đó sẽ nói, những việc vô bổ thì k sao, chứ đi làm hay đi giúp đỡ người khác cũng tiêu trừ năng lượng sao. Đúng vậy. Đúng ở chỗ là bạn đang để cho ngôi nhà tâm của mình hoang vu còn tâm thức của mình ồn ĩ ở cái nơi công việc bạn làm đó. Bạn mong cầu điều gì ở đó? Thành công, đức thiện, nhân quả… Tất cả đó mới là điều không tốt chứ không phải bạn hành động là không tốt.
Cái Si của kẻ phàm phu thật dễ nhận biết. Nhưng cái Si của người tu tập khi đạt tới trạng thái không Tham không Sân thậm chí vật chất đủ đầy rồi mới gọi là nguy hiểm. Đó là một cảm giác mênh mang mênh mang. Rốt cuộc chẳng biết mình cần gì, phải làm gì. Nếu không thì là cảm giác không muốn thay thế trạng thái trung dung này mà an trú trong nó với mọi điều kiện tốt đẹp.
Nhưng phàm là kẻ phàm phu hay đã là bậc tu tập, điều quan trọng là luôn luôn chánh niệm, nhận biết rõ trong tâm ta đang khởi niệm điều gì để mà quán chiếu và đoạn trừ. Tuy nhiên, kẻ phàm phu mãi là phàm phu vì chẳng thể hiểu nổi những điều trên. Bậc tu tập nếu không kiên định thì một bước thôi cũng có thể phá hủy đạo tâm của mình.
Anh dũng chiến đấu, kiên định lập trường, mục tiêu, mới có thể chiến thắng nỗi cám dỗ đang sôi sục trong tâm mình.