Giờ thì mình đã hiểu, tại sao hôn nhân lại nơi giết chết tình yêu?
Khi hai người yêu nhau, tưởng được đẩy lên cao độ. Quá tưởng sẽ dẫn tới hành. Chỉ có hành mới thấy được nhân và quả cùng sinh cùng diệt.
Nên tại sao, tình yêu dang dở là tình yêu đẹp nhất. Vì tại đó tưởng vẫn được giữ, và vì chưa qua biên giới của hành nên tưởng càng ngày càng lớn, càng đẹp, không thể sinh cũng không thể diệt. Chấp niệm vẫn đó, ở yên đó, có cơ hội là nó bùng phát.
Tại sao thuận tự nhiên? Thuận tự nhiên để mọi thứ trải qua đủ ngũ uẩn: sắc, thọ, tưởng, hành, thức, trải qua đủ sinh diệt, để qua đó hành giả tuệ tri được. Tâm đối diện, nhận diện được bản chất của uẩn, nhận diện được nhân và quả là cái cần của người tu hành. Không phải là trốn tránh, không phải là đoạn niệm khi chỉ biết điều đó là khổ, đó là vô thường nên né tránh, đi vòng qua hoặc làm cho mọi thứ trở thành sa mạc hay tự nhốt mình vào lồng kính, hay ẩn tu khi nghĩ điều đó làm mình thanh tịnh.
Đường đi thẳng là đường ngắn nhất, cũng là con đường gian nan nhất, nhưng cũng là con đường có thể khiến người ta trưởng thành nhất. Có thể đi qua được ngũ uẩn, có thể thấy được sự sinh diệt của thập nhị nhân duyên là đạt được minh tuệ.
Bậc alahan là bậc đã trải qua khổ, thấu tri được khổ, tuệ tri được duyên – nhân quả của nhân sinh.
Heyza, nghiệp đang dẫn mình vào tưởng, nghiệp tác động lên tưởng, tưởng tri thông các đối tượng. Mình đã hiểu tại sao thày Thích Nhất Hạnh đặt tựa đề quyển sách nói về Duyên – Nhân Quả là Đập vỡ vỏ hồ đào.
Các cặp vợ chồng đều phải trải qua khổ, hiểu về duyên nên mới có thể tuệ tri được các vấn đề vợ chồng và đời sống sau đó mới hạnh phúc được. Dừng lại khi vừa thấy khổ, hoặc không chịu được khổ đều không thể sang tới bờ bên kia. Các bậc tu đạo phải trải qua đời sống vợ chồng, nếu có thể dụng đạo vào thì sẽ bình yên trải qua nhân duyên này. Còn không, cần nhận thức rõ ràng, và quán sát từng phút từng giây về bài học đạo lớn nhất này chính là Hôn nhân. Tốt nghiệp và thành tựu. 😍😍