Hối – hận

Con đường Hối – Hận 🍁🍁🍁

Hôm trước, trong Huyền môn đạo sư, cửa cuối cùng vào Đạo là đi qua con đường Hối – Hận gồm Hối tiếc và Hận thù. Trước mặt Lục tặc tiên ma, bạn phải thành thật trả lời những câu hỏi. Nhiều người đã trả lời không thật đều phải quay lại nơi xuất phát, người chọn không trả lời sẽ kẹt lại nơi con đường Hối Hận đó.

Các bạn tu đạo chân chính đều biết, cả quãng thời gian sống này chỉ là tu tập dành cho lúc chết. Bạn còn mong cầu, vương vấn, hối, hận… hay gì gì nữa không sẽ quyết định bạn ở sau thời điểm chết. Nên trong tu đạo mới có câu: chỉ cần kiếp này biết bạn sống như thế nào, là biết được kiếp sau. Khi sống này còn chưa giải thoát thì đừng mong chết sẽ giải thoát.

Việc mà đích đến của cuộc đời này không phải là bình an, hoặc chỉ cần biết ngay giây phút hiện tại này là đủ – thực ra là chưa đúng và chưa hết, mình sẽ nói ở một bài khác. Nhưng sự thực, những ai tu đạo đều biết, thời điểm cận tử là lúc đó các nghiệp lực đổ về, mọi thứ tham sân si ngủ ngầm lúc đó mới trổ bung hết. Mà câu chuyện thầy trò Đường Tăng quên mất câu hỏi của con rùa để rồi có kiếp nạn thứ 81 là thế.

Bạn sẽ luôn phải thành thật, và trong những lúc tịch tĩnh ở các thời tọa thiền sâu, hãy thành thật với tâm thức của mình. Cái gì cần chồi lên, nó sẽ chồi lên cho bạn trả lời, tự vấn, sám hối, tha thứ và hóa giải.

Cũng thật may, hiện giờ về Hối hình như không còn. Chỉ có một điều với nhân sinh, mình quá nhỏ bé, sức lực có hạn. Trước cũng tìm cách này nọ, nhưng từ khi đọc cuốn Đức Phật và nàng (tên khác là Không phụ Như Lai, Không phụ Nàng) – thì Kumarajiva (nhân vật có thật trong lịch sử TQ, người có công đưa Phật giáo về TQ đầu tiên, trước cả Đường Tam tạng, nhưng vì ông vẫn có vợ con nên lịch sử như muốn lãng quên) cũng đành bó tay trước dịch nạn đói, xót xa khi tận mắt chứng kiến người ăn thịt người, lần chứng kiến sâu sắc đó cũng khiến ông thấu hiểu hơn con đường mà Đức Phật truyền dạy, mình cũng nhờ câu chuyện đó và thực tại mà tinh tấn tu tập hơn.

Còn về Hận, mất một ngày đào bới, cuối cùng nó cũng lên một xâu. Xưa mình là người thẳng tính, yêu ghét rõ ràng, vì vậy mà gây thù chuốc oán với không ít người. Mình tự nhận mình là vô tư trong sáng, sống có trách nhiệm, vì cộng đồng, vì người khác. Nhưng có những đứa vì tư tưởng cá nhân, thậm chí vì ghen ăn tức ở trước thành tích và sự yêu mến của mình mà vùi dập mình. C1, c2, c3, đh, rồi cả đi làm, cả khi làm CEO sinh hoạt trong cộng đồng tri thức, hay cộng đồng tu tập đều có. Những con người đó, trước đây mình đã dùng cách bỏ qua, không thèm chấp, vì tâm niệm người đó dù thế nào mãi mãi chẳng hơn mình, mình như này sao phải chấp họ, mình gạt họ ra khỏi trí nhớ, khỏi đầu, khỏi tiếp xúc, khỏi làm ăn đối tác… và hạnh phúc trong sự bình an giả tạm. Mình cũng thật bái phục những ai trong lòng thì ghét nhau, ngoài mặt vẫn chơi với nhau. Và nghĩ tới họ thì một loạt những định kiến, những hồi ức, cả cảm xúc lẫn lộn hiển hiện nơi thân tâm này. Mới thấy rõ, nếu chỉ có né tránh, bạn sẽ không bao giờ đi sâu vào con đường trí tuệ được. Ngồi quan sát nó một lúc, các cảm xúc đó hiện lên rồi lắng đi, sự tha thứ hiện diện, sự biết ơn nhân sinh có mặt. Xét cho cùng, bởi vì chính mình cho rằng mình là tốt đẹp, là như vậy, mà sao họ dám đặt điều, nói xấu, phản bác lại mình nên mình mới ghét. Nếu mình chẳng là gì cả, thì làm gì có tốt có xấu. Những điều họ nói cũng là một góc nhìn theo nhân duyên của họ. Theo nhân duyên của mình, thì cái mình cho là tốt có tốt hơn cho người khác.

Vậy đấy. Thật cảm ơn những bài học đến một cách tình cờ. Những nhân duyên đến để giải bài toán về cái bản ngã này.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*
*
Website