Hoa nở bên đường

Có một bông hoa bên đường, có thể dùng từ miêu tả là đẹp. Có người đi qua thì dừng lại ngắm nghía, nâng niu, trầm trồ: thật là một bông hoa đẹp. Nhưng có người thì: bông hoa này thật đẹp, ta nên ngắt nó về cắm vào chiếc bình của ta, nhà ta có một cái bình đẹp, chỉ bình đó mới hợp với nó.
Người thứ nhất vì tôn trọng tự nhiên, không có tính sở hữu, trân trọng cái đẹp nên để hoa là hoa, để nó vốn như là nó. Bông hoa vì thế mà vẫn trên cành, cứ nở mãi làm đẹp cho đời.
Người thứ hai vì tính sở hữu, vì nghĩ rằng chỉ ta mới phù hợp, cho rằng hoa cắm vào cái bình ở nhà càng đẹp hơn mà đã để hoa không còn là nó. Ngoài sự không thấu hiểu về tự nhiên càng mang đầy tính tự ngã: cho rằng, thế này mới đúng, thế kia mới phải.
Sắc đẹp của người đàn bà, vốn dĩ không phải là cái tội, mà sự tham ái, ham muốn của người đàn ông mới làm cho nó trở lên là một thứ đáng sợ, nguy hiểm. Và ai cũng đổ tội nó cho bản năng vốn sinh ra là thế. Không phải đâu ạ, các loài vật cũng tới mùa sinh sản mới tìm nhau, thực hiện xong chức năng là xong. Mà là con người ta ham thích cảm giác của tính dục mà tầm cầu, mà sở hữu, mà cho rằng tính dục đó nó là bản năng, nó là của ta.
Bông hoa kia cũng vậy, cái đẹp của nó không phải là cái tội. Mà do tâm người khi đối diện với nó. Kẻ thưởng thức thì thấy mình quá đủ khi ngắm nhìn. Kẻ sở hữu thì dù cho đem về cắm vào bình cũng không thấy thỏa mãn. Vì rằng sự vô minh che mờ khiến chẳng bao giờ thỏa mãn được cảm giác của y. Cảm giác đẹp vốn vô thường, hoa kia vốn vô ngã mà tự nhiên mọc lên bên đường vậy.
Hoa bên đường hoa nở
Đẹp đẽ chẳng mong cầu
Quân tử xin cứ ngắm
Đừng ngắt, làm hoa đau

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*
*
Website