15 năm tôi đi tìm từng nhành cây ngọn cỏ, cũng thấy hoa, thấy lá, thấy quả mang về. Nhưng càng đi càng thấy nhiều, càng đi, càng mang về nhiều.
Rồi một ngày tôi gặp Thầy, Thầy chỉ cho tôi, pháp của Đức Thế Tôn đơn giản lắm con à. Ngay khi lục căn này tiếp xúc lục trần, thọ (cảm giác giác quan) và tưởng (nhận thức trực tiếp) phát sinh. Ngay lúc đó, với trí nhớ: đó là thọ là cảm giác mà thôi, đó là cái biết trực tiếp là quả sinh lên rồi diệt đi ngay nên nó vô thường, vô chủ, vô sở hữu, để mà rồi chúng ta dừng ngay lại được cái tư tưởng làm chủ, chấp ngã, thủ uẩn, kích hoạt các thông tin tư duy, tri kiến của chúng ta.
Bước đi đầu tiên này, vô cùng đơn giản mà vô cùng khó, vì mỗi chúng ta theo bản năng, theo thói quen, đã ăn sâu vào a tăng tì kiếp, a lại da thức của chúng ta các tư tưởng làm chủ, chấp ngã, thủ uẩn và như một bộ vi xử lý lõi ngàn G mà tốc độ bộ não kích hoạt ngay được các thông tin tà tư duy, tà tri kiến.
Tôi chưa thể nói về con đường dài phía sau, vì chỉ bước đi đầu tiên đơn giản này, bạn còn làm không nổi, thì các kiến thức, hay kiểu thực hành gì gì đó có chăng chỉ làm tăng thêm thông tin, tăng thêm tưởng, tăng thêm trải nghiệm cho bản ngã cá nhân bạn mà thôi. Giống như càng giãy thì càng lún sâu xuống hố cát, hay giống như ta đang xây lâu đài trên cát vậy.
Pháp không phải dành cho người có duyên, mà dành cho người mong muốn thực sự tìm thấy lõi cây, tìm thấy con đường thẳng tới chứng ngộ, bỏ qua những cái rườm rà, hoa lá cành, bỏ qua những cái lợi lộc, “quả đạo” giữ chân bạn ở lại.