Cách đây đúng 1 tuần. Lần đầu tiên tôi bị công an tuýt còi vì đi ngược chiều. Trước đó, mấy hôm tôi còn đang tự hào vì chuyên gia phóng nhanh, vượt đèn đỏ và thi thoảng đi ngược chiều mà không bị tuýt. Tôi kể chuyện tôi bị phạt cho mọi người nghe và thế là một làn sóng kể xấu công an được khuấy động. Tôi cũng thấy ghét. Mặc dù ông anh trai đáng ghét của tôi cũng làm công an nhưng tôi cũng ghét. Ghét cái kiểu họ cứ thích lấy tiền rồi ỉm luôn làm thất thoát ngân sách nhà nước. Hye, mà họ không làm thế, đúng luật xe mình sẽ bị giữ mất nửa tháng ấy chứ.
Sau 1 tuần. Thực ra, tôi cũng vẫn thường xuyên đi vào cái giờ đông đúc đấy, vẫn đi qua ngã vài ngã ba, ngã tư, ngã năm gì gì đấy, vậy mà hôm nay nhìn thấy bóng áo vàng tôi lại thấy nhớ lại cảm giác hôm đó. Tôi bị tuýt. Tôi rút tiền. Tôi đưa. Anh công an cất nhanh vào bên dưới tờ biên bản rồi nói: được rồi, đi đi. Hình ảnh đó sao trái ngược với những người công an trước mặt tôi kia. Cái ngã tư này. 4 người 4 góc. 4 người bốn cây gậy. Quăng ngang, quang phải, quăng trái rồi vẫy vẫy. Chiều tối mùa đông đáng nhẽ lạnh mà mướt mát mồ hôi.
Vẫn nhớ ngày đi học, cô giáo dạy triết luôn nói về 2 mặt của một vấn đề. Cuộc sống là thế xã hội là thế.
“Dân trí” hôm nay đưa bài “Những bức ảnh đẹp nhất năm 2007”. Những bức ảnh làm tôi xúc động là:
“Một phụ nữ Hồi giáo khóc bên cạnh quan tài người thân tại lễ mai táng ngày 11/7 được tổ chức cho 465 nạn nhân Hồi giáo trong vụ thảm sát ở miền đông Bosnia-Herzegovina năm 1995.”
“Các nhân viên cứu hộ đang cứu sống một người đàn ông từ bùn đất tại Chittagong, Bangladesh ngày 12/7. Lở đất đã chôn vùi hàng chục ngôi nhà ở những quận vùng đồi quanh Chittagong và làm hàng trăm người thiệt mạng.”
“Bà mẹ người Iraq Wafaa Hussein đang cố gắng đánh thức đứa con trai 6 tuổi đã chết trong một vụ bạo lực ở phía đông bắc thủ đô Baghdad ngày 16/9.”
Có những thảm họa vô cùng tàn khắc của thiên nhiên rồi, chúng ta không thể thay đổi nó được. Vậy mà những thảm họa do con người gây ra có thể thay đổi được thì dường như những con người đó lại còn muốn gây thêm.
Đối lập với đó là bức ảnh:
“Hàng nghìn người Hồi giáo Ấn Độ cầu nguyện ở Delhi ngày 14/10.”
Những người Hồi giáo, vốn được coi là những người có luật định hà khắc nhất. Họ đưa ra những luật định đó để mong muốn con người sống tốt đẹp hơn. Nhưng họ cũng chính là dân tộc đang bị đàn áp nhiều nhất. Vậy mà trong họ vẫn dấy lên một niềm tin vào đấng tối cao. Họ vẫn đi cầu nguyện. Cầu nguyện cho chính họ, cho những người thân yêu của họ, cho dân tộc của họ và có lẽ cho cả những gì đang tồn tại trên Trái đất này. Họ vẫn khát khao được sống, sống trong hòa bình, trong hạnh phúc có thể là nhỏ nhoi với chính gia đình của họ thôi.
Ngày mai, tôi vẫn thích phóng nhanh, vượt đèn đỏ để xui xẻo bị phạt. Ông công an gặp may đó lại được tí tiền về nuôi bồ, nuôi con. Dòng người trên đường vẫn hối hả qua các ngã tư, những người công an đứng chốt đó vẫn mướt mát trong trời đông. Tổng thống Bush vẫn ký lệnh thả bom trừng phạt Iran. Những người Hồi giáo vẫn nhiệt tâm đi cầu nguyện. Cuộc sống có hai mặt đối lập như thế đấy. Tôi chắc chẳng nên Stress khi những gì tôi cố gắng ngày hôm nay vẫn chưa đạt được kết quả gì.