Bạn nói người khác là Hạ liệt, kẻ ngu khi chỉ thấy một phần của con voi. Nhưng có chắc bạn đã thấy đủ cả con voi hay vẫn trên đường đi theo dấu chân voi?
Nếu biết mình vẫn còn đang trên đường đi theo dấu chân voi, thì hãy việc mình mình đi, và đi cho hết con đường với tâm không PHÓNG DẬT. Một người nào khác đó, nếu chỉ mới đang nhìn thấy dấu chân voi, thậm chí là cỏ – loài cỏ mà voi thích ăn, từ đó lần về đầu nguồn thì như vậy cũng đáng khích lệ rồi. Hãy khích lệ họ tìm con voi theo dấu hiệu của cỏ, theo dấu hiệu của dấu chân voi.
Còn nếu bạn là người có trí, đã có khả năng nhìn thấy toàn bộ con voi, bạn đã có thể thấy người này đang sờ vòi, người kia đang sờ tai, người nọ đang sờ chân… Điều đó với người này, người kia, người nọ… thật đáng trân quý biết bao. Và chỉ cần nhắc họ khoan vội KẾT LUẬN. Hãy từ bỏ cả người sờ voi, cả voi, cả cái đang thấy, đang chạm để có thể vượt thoát ra khỏi con voi, mới có thể thấy điều cần thấy, thấy trọn vẹn.
Cảm ý sau khi đọc Kinh – Tiểu kinh Dụ dấu chân voi (Trung bộ Kinh – Kinh Nikaya – Hòa thượng Minh Châu dịch)
dấu chân của loài Voi đâu em chưa thấy, toàn thấy dấu vết của Rắn thôi các bác ạ. Bao giờ em mới có thể thấy được dấu chân của Voi chứ?