Mình không dám làm chuyện gì ác, đặt điều, hay có ý niệm k tốt thôi cũng không dám. Không phải vì mình không có khả năng làm các việc đó. Mà bởi vì, đời đúng thật là gieo cái gì gặt cái đó thật mà.
Giờ có thể nói có một chút hả hê về chuyện người ta làm điều ác với mình khi người ta gặp nghiệp đánh lại đúng như thế. (Sám hối vì tâm niệm hả hê đó). Nhưng ngay khi người ta làm điều xấu đó, mình đã bảo rồi: đừng làm, nếu làm thì xin lỗi và sửa sai đi. Người tu hành, đã phải rốt ráo trả hết các duyên nghiệp từ quá khứ. Giờ các duyên nghiệp kiếp này cũng đừng gieo nữa.
Sống giữa trần ai, khó tránh khỏi nhiều lúc động tâm, vọng niệm. Mỗi ngày trôi qua, tối tối đều phải tự mình sám hối (quán tâm), rồi thực hành hạnh tri ân và đại bi. Có như vậy, ngày mai mới không mắc lại lỗi đó nữa, cũng là duyên nghiệp đó mình sẽ không còn gieo nữa.
Sám hối – Tri ân – Từ bi, 3 việc đơn giản đó mà không chịu làm. Làm kẻ tu hành lại cứ mải mê đọc thật nhiều kinh sách, hiểu biết thật uyên thâm. Tu luyện được nhiều năng lực, khả năng huyền thuật. Thậm chí mơ tới một cõi niết bàn, giải thoát ở đâu đâu. Nghiệp chồng nghiệp, các sợi dây nghiệp cứ bó chặt lấy linh hồn đầy tham lam và dục vọng mà thôi.
Sống không giải thoát, chết hay kiếp sau đừng mong cầu giải thoát.