Giáo điều
Mình còn nhớ xưa có lần con hỏi về một câu tiếng Anh, mình đã trả lời:
– con cảm thấy thế nào là đúng và tự nghĩ xem tại sao mình chọn phương án đó.
Ba đang phòng bên nghe thế: – tiếng Anh có đúng sai, đâu phải thơ thẩn mà có cảm giác
Mẹ nói thêm một chút: theo mẹ, con cần tự suy nghĩ ra chịu trách nhiệm với các quyết định của mình, nếu đúng thì tốt, nếu sai, mai con hỏi cô giải thích tại sao nhé.
Ba: – canh này nhiều mỡ này, lần sau con cho ít mỡ đi
Mẹ: – con ăn cảm thấy thế nào, sau con tự điều chỉnh theo cảm giác của con để con thấy ngon với con, con ăn ngon mọi người sẽ thấy ngon. Con khi nấu ăn có trách nhiệm nấu ngon nhất để không phụ lòng người nuôi trồng. Còn ba mẹ và em Cò có trách nhiệm ăn hết thức ăn con nấu nhưng nếu ngon thì vẫn thích hơn, nhưng không ngon vẫn ăn hết để không phụ lòng người nấu.
Chiều nay, trong một buổi pha trà, một người em đã pha trà theo cách dùng nước thật sôi, tất cả mọi người ở đó đều hỏi, tại sao và thắc mắc trong khi nước pha bình thường chỉ 90 độ với Oolong.
Cậu ấy trả lời: – em thấy thích pha như vậy
Mình đã nói: – thực ra trong buổi tiệc trà ngoài việc pha theo đại đa số uống được thì còn một ý nghĩa rất quan trọng của người pha trà, hay người nấu ăn, hay người chế biến khác nói chung đó là đưa mọi sự về cân bằng.
Tiếp, mỗi người có một trường năng lượng riêng, nhưng đa số đang bất an, tổn thương, người pha trà là người sẽ đưa họ về sự lắng đọng trong từng ngụm trà, không bắt họ theo sở thích của mình cũng không để họ trôi theo sở thích mà họ cho là của họ. Sở thích chỉ là biểu hiện của sự thiếu hụt mà thôi.
Quan trọng khác, trà rất quý, từ những đọt trà non, tinh túy của cây trà, của đất trời mình sẽ pha để người uống sẽ uống hết và muốn uống không bỏ lại ngụm nào.
không biết mình có giáo điều quá không nhưng mà trà mình pha dạo này lên tay