Khi thân thể rảnh rỗi, nhàn hạ là các tạp niệm từ đâu nó mới khởi lên lắm. Giống như một mảnh đất, ngày nào mình cũng đi đi lại lại trên đó, thì chẳng cây cỏ nào mọc được, nhưng mà ngừng đi vài hôm xem, là mọc lên xanh tốt, um tùm. Ví von như thế nghe buồn cười, nhưng bình thường nhà bao việc, thì sẽ chẳng thể bận tâm chuyện giời ơi đang vẫn mầm mống ở trong tâm.
Hôm nay, thời tiết thật giống với tiết thu đấy. Dù là quê nhà, mưa ngập tới tận bẹn, nhưng mà lòng trắc ẩn vẫn phải nhường chỗ cho những cảm giác khi đón đợt gió se se lạnh đầu tiên. Bật volum một vài bài Acoustic, những nốt ghita tí tách chạm khẽ vào không gian mênh mang. Tối qua, chạy quanh cả HN mà chẳng có lấy lọn hoa sẽ nào, không thì chắc phòng hôm nay lại thêm cái mùi nồng nồng, ngai ngái, mơn man đến khó chịu rồi.
Ở trong tâm trạng như vậy, con người ta sẽ: bấm điện thoạt choẹt choẹt kể chuyện giời ơi với con bạn thân, hay lao mình ra phố, tìm một quán cafe nhỏ ven đường, nhâm nhi từng giọt, hay có kẻ không quen với tâm trạng này, í ới gọi đám bạn làm vài ly, hoặc lên bar quẩy lắc vài điệu, đơn giản là có tìm một status vui vẻ up lên fb và ngồi đếm like rồi còm men.
Còn bạn, bạn có ý tưởng nào để mình trở lên bận rộn chia sẻ với tôi nha?
Tôi thì lại thích tĩnh lặng, lắng nghe những điều sâu thẳm nhất từ trái tim mình, dù đó là những mong muốn trần tục hay thanh cao thì nó cũng cần được thấy, được hiểu từ đâu nó lại tới, các cảm giác vui hay buồn khi có hay không có nó. Hoặc nhận diện các suy nghĩ, các ý tưởng cứ chạy qua chạy lại như con thoi. Trước thì sẽ ghi lại chúng và có thể thực hiện luôn chẳng cần suy nghĩ, bất chấp với khẩu quyết – không làm thì không biết sai hay đúng. Giờ thì lại thêm một lần nữa, cứ để đó, chúng như nhưng cơn sóng mà thôi, dâng lên, táp vào bờ, rồi lại lùi xa, rồi dâng lên, táp vào bờ, rồi lùi ra xa…
Trong cái tĩnh lặng đó, đôi khi có thể cảm nhận rất rõ một trường năng lượng nào đang tương tác với mình dù ở một nơi rất xa. Trước, thì sẽ ngồi tương tác với nó, có khi nói chuyện, có khi nhảy một vũ điệu, có khi đau đớn vì nó. Còn giờ, là sự ngắm nhìn chúng vờn vũ lượn quanh mình như những con đom đóm đêm hè vậy. Nó là nó, mình là mình. Sự tĩnh lặng thực sự chỉ thực sự diễn ra, khi bạn để trái tim mình, hơi thở mình nhẹ nhàng như những đám mây trôi trong gió lặng, cũng như tâm ý của mình không nhảy nhót, không tương tác, không lăng xăng, không bay xa bay gần, bay tứ lung tung nữa.
Viết cũng là một cách để các tâm ý đang du hành khắp cõi trời mây trở về đây lạch cạch với cái bàn phím này thôi. hehe.