Bạn đang nghĩ rằng mình đang ở một thế giới rộng lớn, tự do, thoải mái theo cách của bạn. Rồi bạn phát hiện, hình như là mình đang ở trong 1 chiếc lồng đó. Và rồi bạn muốn thoát ra khỏi nó. Bạn cho rằng nếu phải đi qua cái lỗ nhỏ xíu kia thì thật là mệt mỏi, thật là gắng gượng, và có thể sẽ lại vẫn là như thế. Cứ quay đi quay lại, phải ép mình để đi qua.
Khi tôi phát hiện mình đang ở trong một chiếc lồng, tôi đã muốn tự do. Nhưng để tự do, chỉ có cách đi qua cái lỗ bé xíu đó. Ai đó nói rằng. Hãy đập cái lồng đi, k cần phải đi qua cái lỗ bé đó, k cần phải cố.
Nhưng cái lồng là cái lồng. Tôi là tôi. Chỉ cần đơn giản, thả lỏng mình như những hạt cát chậm rãi chảy. Tôi không mang theo điều gì cho mình, từ sự cố gắng, đến mục đích, đến điều gì phải bỏ lại hay sẽ đến. Nó tự nhiên như những hạt cát tự do rơi xuống. Rất nhẹ nhàng để mà đi qua dòng chảy thời gian.
Không lật ngược lại nó để mà suy xét, tất cả đơn giản hòa vào dòng chảy.
P.s: chiếc đồng hồ cát này đã mất 1 đáy