Câu chuyện Thưởng Tết

Ở đây k bàn đến ít hay nhiều. Mà chỉ muốn nói nhiều ace kinh doanh cho mình cái quyền làm chủ và cho rằng những người làm kia là nhân viên. Có những người coi thưởng như sự ban ơn. Có những người thậm chí còn chẳng để ý đến thưởng.

Từ ngày mình đổi lại góc nhìn: đó là những người Hộ Pháp của mình trong kiếp sống này, giúp mình vận hành công ty, giúp mình kiếm tiền. Đó không phải chỉ là phần thưởng, đó công sức lao động chính đáng của họ được hưởng, và cuối năm sau khi tổng kết thì trả lại cho họ.

Ngoài vai trò định hướng phát triển doanh nghiệp, mình chỉ có vai trò quản trị, quản lý phân bổ nguồn lực, công việc, tài chính sao cho hợp lý. Nên việc của mình là tổng hợp rồi lại phân chia thôi ấy.

P.s: chỉ có một phần thưởng duy nhất được gọi là của mình: đó là hồi hướng phước đức mình có được do tu tập, do tích lũy, do rèn luyện tới người khác mà thôi.

NHÂN HIỆU hay THƯƠNG HIỆU?

Nhân tiện hôm nay cậu em up bài “Xin đừng yêu tôi”. Tiện có mấy câu hỏi?

– Khi xây dựng được Nhân hiệu, bạn bán cái gì cũng được, vì bạn cho khách hàng niềm tin, sự yêu quý rồi – Nhưng khi vắng bạn, có ai làm thay bạn được không? Khách hàng có tin tưởng người làm thay bạn không?

>>> Nếu câu trả lời là không. Xin chia buồn. Bạn đã dính mắc vào chính mình, vào cái tên của mình. Mọi thứ bạn làm, chỉ là tạo ra một mạng lưới tự ràng buộc mình.

– Khi xây dựng được Thương hiệu, thương hiệu đó cũng bán cái gì cũng được, vì Thương hiệu đã cho khách hàng niềm tin. Họ có biết Ông chủ là ai không? Chắc chỉ biết họ là người thu được nhiều tiền từ nó. Họ có biết người làm là ai không? Họ chỉ biết đó là những người cống hiến cho sản phẩm, công ty bằng cả bàn tay và khối óc.

>>> Nếu câu trả lời là đúng vậy. Xin

chúc mừng. Bạn đã tạo ra một sân chơi, cũng không cần là người chơi, và cũng có thể chẳng ai biết bạn là ai.

Ai đó sẽ nói, công ty là sự thể hiện hữu hình tâm của người làm chủ. Đúng vậy. Bạn có thể biến cái vô hình thành hữu hình thì mới là đẳng cấp. Đừng xây dựng Nhân hiệu theo lối tô vẽ sự “đẹp đẽ” cho bản ngã, hay cần mọi người yêu quý, để từ yêu quý biến họ thành khách hàng của mình.

Là người học pháp của Phật, hãy học cách xây dựng sân chơi nhưng vẫn đứng ngoài cuộc chơi một cách điềm nhiên.

Nghỉ hưu tuổi 40

Mục tiêu nghỉ hưu ở tuổi 40, nhưng mới hết tuổi 36 đã được nghỉ rồi? Tại sao?

Nói con số 36 vẫn hơi ngượng với các bạn tuổi trẻ, nhiều bạn giờ 30 thậm chí có 2x thôi đã thành công. Còn thực hư chuyện nghỉ hưu của tôi như thế nào? Làm sao để được nghỉ hưu sớm? sẽ viết sơ sơ ở dưới đây.

Nghỉ hưu, tất nhiên là chuẩn nghỉ hưu:

không phải lo cơm áo gạo tiền, có khoản tiền thụ động chảy vào túi đủ xài

– không phải dậy buổi sớm đi làm và bị điểm danh

Đủ hai tiêu chí này là được nghỉ hưu thôi.

Nhiều bạn đọc tới đây sẽ nghĩ rằng tôi chắc quá giàu rồi, tiền gửi tiết kiệm hay nhà cho thuê nhiều lắm mới được như vậy. Hoặc là tự cho mình danh hão. Xin thưa, không điều gì đúng cả. Nếu ai biết tôi thời gian gần đây thì điều này chẳng hề chém gió tí nào. Vậy thì thế là thế nào?

1/Bạn hãy coi Gia đình mình như một Doanh nghiệp, có thu, có chi, có thặng dư.

– thu thì gồm các khoản lương, thưởng, lợi nhuận kinh doanh nếu là bạn mở doanh nghiệp

– chi thì gồm tất tần tật các khoản bạn đang chi, nếu có điều kiện hãy viết nó ra, rất quan trọng.

– lợi nhuận là các điều kiện bạn đang được hưởng thụ bao gồm cả vật chất, tinh thần

Cái cốt yếu của 1 doanh nghiệp là luôn có lợi nhuận dương. Để có lợi nhuận dương thì Thu luôn phải lớn hơn Chi.

TH1: Thu là cố định đối với các bạn đi làm lấy lương, vậy cách duy nhất là giảm chi. Bạn liệt kê hết các khoản ra và hãy gạch tất cả những gì k cần thiết, hoặc những gì có thể tiết kiệm được ở mức tối đa.

TH2: Thu là biến thiên với các bạn làm doanh nghiệp, tháng nọ tháng kia, vậy thứ nhất bạn phải tự trả lương xứng đáng cho mình; thứ 2, trích lợi nhuận tháng phù hợp; thứ 3, chỗ này thuộc về tài chính doanh nghiệp: tôi vẫn nhớ ví dụ, bạn có 10 đồng đầu tư lợi nhuận 1 đồng, 100 đồng đầu tư lợi nhuận 10 đồng; nhưng 500 đồng đầu tư lợi nhuận có thể chỉ là 20 đồng. Nên việc của bạn, là phải biết điểm có hiệu suất đầu tư cao nhất. Và cái này là biết mình biết ta, cân ứng với nguồn lực của mình và khả năng quản trị, lãnh đạo… tôi không làm được to, nên tôi k ham to, làm nhỏ thôi. Và tiếp tục là bài toán Chi trong gia đình cũng sẽ tương xứng với khoản Thu của bạn.

2/Bạn hãy tìm hiểu về 8 bánh xe cuộc đời

8 bánh xe này gồm: tài chính, sự nghiệp, sức khỏe, mqh, chia sẻ, pt bản thân, giải trí và tâm linh. Hãy coi đây là 1 list các hạng mục cần đầu tư và cái nào đem lại hiệu quả nhất, vốn thấp nhất thì ưu tiên thôi.

Xem cái nào bạn sẽ xây dựng được mà không cần dùng đến tiền, cái nào liên quan tiền nhưng nhờ những cái kia phát triển mà tiền thặng dư lại nhiều hơn. Ví dụ: tài chính, nếu bạn có sức khỏe tốt thì bạn sẽ không phải chi nhiều, hãy tham gia các bộ môn thiền, khí công, yoga rất rẻ. Hay phát triển bản thân: tự học, tự đọc, kiểm soát cảm xúc: nếu những cái này tốt thì sự nghiệp của bạn cũng thăng tiến.

3/Bạn tìm hiểu 6 chiếc lọ tài chính: tiêu dùng thường xuyên, tiết kiệm, đầu tư dài hạn, học tập, hưởng thụ, từ thiện hay cho đi. Bài học này khá khó khi nhiều người nói tôi k thể đủ tiêu dùng hằng ngày. Nhưng hãy tìm hiểu và học cách tiêu dùng như 6 chiếc lọ này.

Tôi muốn giới thiệu với bạn cách tiêu dùng này để cho phần lợi nhuận ở trong “Doanh nghiệp gia đình” bạn được tối ưu. Tức là nó bao gồm đủ cả vật chất và tinh thần, chứ không đơn giản sẽ chỉ là tập trung vào tiêu dùng cơ bản hay quá thắt lưng buộc bụng.

Rồi, túm lại thì làm thế nào để được nghỉ hưu sớm?

– Thứ nhất: Chắc chắn bạn phải đủ một số tiền cơ bản, số này sẽ phụ thuộc vào khoản thu-chi ở phần 1. Ví dụ bạn kiếm được 100tr, hàng tháng bạn tiêu cả 90tr, để dành 10tr thì dòng lợi nhuận cũng lâu để bạn có thu nhập thụ động. Nhưng nếu chi giảm đi, số tiết kiệm là 50tr thì sẽ nhanh có khoản kha khá gửi ngân hàng thôi. Và 50tr chi tiêu, áp dụng pp 6 chiếc lọ thì hoàn toàn bạn vẫn sang chảnh và là người biết cho đi. Bạn ứng dụng 8 bánh xe cuộc đời, phát triển những điều k cần tiền, thì khoản 50tr này còn được giảm xuống nữa.

– Thứ hai: tâm lý không lo lắng về tiền bạc: ví dụ bạn có 1 tỷ gửi tkiem nhưng lo tiền sẽ mất giá thì sao, lo việc xấu sẽ xảy đến với mình thế nào, mình phải kiếm thêm để còn tích lũy tương lai. Ngay khi việc thu nhập của tôi đủ cơ bản cho chi tiêu, tôi đã hoàn toàn không còn lo lắng tới tiền bạc. Vì vậy, thời gian và tâm trí tôi dành cho các việc phát triển bản thân, chia sẻ cộng đồng, tâm linh và những cái này vô tình đưa con đường sự nghiệp và tài chính của tôi được thăng hoa. Thật sự, tôi gần như không mất thời gian cho công ty và suy nghĩ làm sao để kiếm thêm tiền. Mỗi ngày đến với tôi đều là một cái duyên. Đơn hàng công ty nổ cũng hạnh phúc, không nổ phải nghỉ dịch tôi động viên các bạn ở nhà dưỡng sức, rèn luyện sức khỏe cho thật tốt. Cái này thực sự là kì diệu và may mắn với tôi, tôi không lý giải được.

Vậy hghỉ hưu có phải là không làm gì nữa không? Không phải. Như trên đã nói đủ 2 điều kiện có tiền và không bị điểm danh là nghỉ hưu rồi. Dù nghỉ hưu nhưng tôi khá là bận rộn như:

– tham gia các khóa tu thiền 10 ngày

– cùng bạn mở thêm một quán trà Vô Tứ Trà làm địa điểm ace tới tu tập và sinh hoạt thiền, tại đây tôi tự tay đóng từng gói trà nhỏ xiu xiu 6g một – công việc lúc này không phải là kiếm tiền, nhưng nó là chỗ để chúng tôi có thể thực hành thiền và quán chiếu tâm mình trong đời sống, nhưng kì diệu là quán lại vẫn mang về cho chúng tôi lợi nhuận đủ thuê nhà và gieo duyên tiếp các công việc thiện lành

– chia sẻ về ăn chay chánh niệm và lối sống chánh niệm, tối giản

– tham gia các tổ chức thiện nguyện…

Cả một bài dài ơi là dài, và nếu ai không học kinh tế có lẽ hơi hoa mắt vì phân tích như tôi. Nhưng rốt lại, nếu bạn có 10 tỷ mà bạn không biết cách để nghỉ hưu thì bạn mãi vẫn là Nô lệ cho đồng tiền. Nói thật tài khoản tôi không có tới 1 tỷ đâu. Nhưng với tôi thế là đủ sống, ngày mai tôi không phải lo không có gì ăn đã là quá hạnh phúc rồi. Tâm sức của tôi còn dành cho nhiều thứ khác nữa, không phải chỉ để kiếm tiền. Mặt khác, tôi tự biết khả năng của mình tới đâu nên không tham vọng khám phá, phát minh gì gì cả. Sống yên lành với mọi người xung quanh đã khó lắm rồi. Và trong đợt giãn cách này, đang rảnh, bạn thử cộng trừ nhân chia để sớm có kế hoạch nghỉ hưu xem sao.

CƠ nào cho mình?

Những ngày qua, ace doanh nhân chúng tôi luôn động viên nhau cố gắng vượt qua mùa dịch này. Nhiều người bên ngoài cho rằng trong Nguy có Cơ, nhưng mỗi công ty, mỗi ngành hàng, mỗi dịch vụ lại có những cái bất cập riêng, ảnh hưởng bởi dịch ở những góc độ khác nhau. Vậy Cơ nào cho mình được đây?

Thương trường là chiến trường – nên vị Giám đốc ở một công ty cũng như một vị Tư lệnh trong quân đội vậy. Ngoài binh hùng, tướng mạnh, ngoài chiến lược thao trường, ngoài tinh thần chiến đấu thì cũng cần có một cái gọi là Thiên thời. Trong cuộc chiến của Doanh nghiệp năm nay Thiên thời đó chính là dịch bệnh.

Những công ty sản xuất: ảnh hưởng bởi nguyên liệu và công nhân làm việc. Những công ty thi công ảnh hưởng bởi vật tư đội giá và nhân lực khan hiếm. Những công ty phục vụ tại chỗ thì khách hàng không có mặt. Những công ty đại lý lớn bị giảm sức mua từ đại lý, đại lý giảm sức mua từ khách hàng trực tiếp. Duy chỉ có ngành chăm sóc sức khỏe và nhu yếu phẩm ổn định và tăng lên tuy nhiên cũng bị hạn chế bởi không có sự lựa chọn của nhiều nguồn hàng….Sơ sơ như vậy để thấy không có ai giống ai. Mỗi doanh nghiệp khó khăn một kiểu.

Đâu tiên, Doanh nghiệp nào doanh thu còn ở mức 60-70% coi như còn cầm hơi được. Lúc này mới tập trung vào rà soát cắt giảm những chi phí thừa. Nhưng Giám đốc lại phải dám ra quyết định là bắt buộc phải bỏ ra những chi phí đầu tư khác mà không đẻ ra tiền ngay và cũng không biết là doanh nghiệp của mình sang tháng tới hay vài tháng tới có thể đi tiếp hay trụ được với thị trường không. Đó là các chi phí: đầu tư xây dựng quy trình làm việc smart và nâng cấp lên phần mềm quản trị online, đầu tư xây dựng bộ nhận diện hay catalog sản phẩm mới, đầu tư hệ thống mkt online… Những công việc này không nhanh đòi hỏi từ 3-6 tháng tùy mô hình. Tuy nhiên, người làm lãnh đạo có tự tin kéo dài Doanh nghiệp của mình trong thời gian đó thì cân đối tài chính để đầu tư.

Doanh nghiệp nào chỉ còn 40-50% doanh thu, thì việc để nuôi sống công ty trong 3-6 là khó khăn. Vì hiện tại đã phải bù các khoản chi cho hiện tại, thì việc tốt nhất là cho nằm im các khoản tiền mặt. Tiền mặt vẫn luôn là vua là như thế. Giờ là thời gian rèn luyện binh tướng. Chi phí để thuê một tư vấn doanh nghiệp cũng không phải rẻ. Giám đốc lúc này không phải là nhà cầm quân mà bắt buộc phải trở nhà đào tạo. Giám đốc đào tạo trưởng phòng, trưởng phòng đạo tạo nhân viên, chia ra các nhóm nhỏ để tránh dịch. Tổ chức rà soát lại quy trình và mở các chương trình góp ý, lắng nghe toàn dân. Không ai là người hiểu công ty bạn hơn chính nhân viên của bạn.

Còn nếu bạn rơi vào là những doanh nghiệp tụt giảm tới 80% doanh thu trở lên, tức là chỉ còn dưới 20% doanh thu thì lúc này thu không bù chi phí cố định. Và lúc này bài toán đặt ra là phải off công ty như chuỗi khách sạn nọ hay các dây chuyền nhà máy phải đóng cửa vì tiền điện hay vật tư tiêu hao còn lớn hơn đơn hàng có. Dù có muốn làm gì đi nữa, nhưng tiền mặt đã hết, doanh thu không có, điều đó như rơi vào ngõ cụt vậy. Nếu dây chuyền sản xuất, đội ngũ nhân công của bạn vẫn có thể tạo ra các sản phẩm thì bạn có thể nhận gia công hay chuyển hướng sản phẩm mà thị trường đang cần. Nhưng ai cũng hiểu, cơ hội đó cũng nhỏ nhoi và mong manh như thế nào trong thời kì dịch bệnh này. Nó như việc đội quân của bạn bị kẹt lại trong vùng địch mà không thể có lối thoát. Nên việc duy nhất bạn có thể làm là Tĩnh tâm. Mọi thứ đến rồi đi, được hay mất cũng chỉ áng mây trôi qua trời xanh. Việc giờ là bạn động viên mình và mọi người cùng giữ sức khỏe, tránh bị nhiễm bệnh. Còn người là còn cơ hội. Nếu có thể hãy tham gia một số khóa Thiền online và nghe giảng về sự Vô thường tại đây https://bom.to/SL5lHi

Tôi cũng chỉ có thể chia sẻ với các bạn như vậy. Tôi may mắn ở trong nhóm doanh nghiệp có thể cầm hơi, nên tôi vẫn có thể ngồi viết ra những điều này.

Chúc ace bạn bè doanh nhân của tôi kiên trì, vững mạnh.

Tình yêu với Tiền

Có lúc nào bạn cảm thấy quá mệt mỏi vì tiền không? Có lúc nào bạn cảm thấy quá mệt mỏi vì những hợp đồng và con số? Có lúc nào, trong buổi đêm khuya trở về nhà một mình, dù trong chiếc xe hơi rất đẹp, bạn muốn nghe một bài hát của ai đó ngồi cạnh mình. Những đứa con đã ngủ say khi bạn trở về nhà. Người vợ, người chồng của bạn nằm co ro bên cạnh chúng. Giây phút đó điều gì dâng trào lên trong bạn?

Tôi là một người ý chí, nghị lực và cả tham vọng nữa. Nhưng mọi người sẽ nói có lẽ tôi là phụ nữ nên tất cả không giống như đàn ông. Bạn nhầm rồi. Người đàn ông yếu đuối hơn bạn nghĩ rất nhiều. Đó là lý do vì sao họ cặp bồ nhiều thế, nhất là các doanh nhân thành đạt. Không phải vì họ có tiền. Mà đơn giản, cô gái ngồi bên cạnh lúc tối muộn hát cho họ nghe một bài trên đường về. Và tại giây phút đó họ rung động, họ thấy họ được là chính họ. Họ nghĩ đó là yêu và người họ yêu. Và họ say trong mối quan hệ đó và họ sống.

Nửa list friend của tôi là những doanh nhân hay người kinh doanh riêng. Tôi cảm ơn họ, đất nước cảm ơn họ là những người tạo ra của cải, vật chất, làm giàu cho xã hội. Tôi không lên án họ có những hành vi trên. Những điều này nó không nằm ngoài quy luật chung của tâm lý con người. Nhưng làm thế nào để bạn có thể là chính bạn, hạnh phúc với chính mình, cân bằng giữa lý tưởng và gia đình, phát huy sức sáng tạo mạnh mẽ nhất?

Tôi không nói những người yêu tiền từ bé. Còn đa số chúng ta kinh doanh đều vì một tình yêu gì đó. Tình yêu với sản phẩm, tình yêu với nghề, tình yêu với gia đình, bố mẹ… Từ cái tình yêu đó, chúng ta mở công ty, kinh doanh và sống chết vì nó. Và cũng như tình yêu nam nữ, nó cũng có lúc làm cho bạn thất vọng, chán nản, chạy sang một vòng tay khác. Nhưng rốt cuộc lại bạn vẫn không ngừng yêu và đi tìm kiếm tình yêu của mình.

Tình yêu là động lực, nhưng giờ chính nó biến thành nỗi khổ tâm cho bạn vì thế. Bạn đặt nó ngoài mình. Bạn yêu nhưng bạn không kiểm soát được. Bạn yêu nhưng không tin tưởng tuyệt đối tình yêu của mình. Và điều quan trọng, bạn yêu mà không biết mình là ai.

Những câu trên, nghe có vẻ chỉ dành cho tình yêu nam nữ. Không phải, nó đúng trong mọi trường hợp. Tôi đã thấy nhiều bạn vì quá yêu nghề, làm đam mê mà dẫn đến kiệt sức. Tôi đã thấy nhiều người, cứ đang làm cái này rồi bỏ sang làm cái kia. Tôi thấy nhiều người, đang kinh doanh, nhưng gặp thất bại là họ bỏ nghề. Và quan trọng, là họ không biết họ mạnh cái gì, họ cần phát huy sở trường gì. Và nhiều người còn đặt câu hỏi là kinh doanh cái gì cho giầu?

Một ngày khi tha thẩn trên con đường tới công ty, tôi thấy những bông hoa dại đẹp vô cùng, những chiếc lá vàng rơi đẹp vô cùng. Tôi đã từng mải mê thích chúng suốt thời thanh xuân. Nhưng tiền bạc đã cuốn tôi vào vòng xoáy cuộc đời – đó là câu các bạn được nghe nhiều nhất. Nhưng mà chính là do mình đã không kiểm soát được tâm mình dẫn tới nó không biết nó đang ở đâu, làm gì. Tất cả như một cái máy: tìm kiếm khách hàng, theo đuổi k.h, chốt hợp đồng, lấy tiền… Tất cả cứ như con thoi, quay tít mù.

Tôi đã dừng lại để ngắm ngía chúng. Và tại giây phút đó, tôi thấy mình cũng thật đẹp. Trong thời khắc đó, tôi thấy như tất cả mọi năng lực sáng tạo trong tôi được bùng lên. Tôi sống hiện hữu với giây phút đó, trọn vẹn. Và tôi hiểu tôi đã yêu. Yêu từ nhành cây ngọn cỏ. Yêu tới công việc của mình đang làm. Yêu khách hàng của mình. Yêu những bạn nhân viên của mình. Yêu đối tác. Thậm chí yêu cả những người đang nợ tiền tôi bao năm nay.

Và tình yêu là động lực. Bạn có yêu nghề bạn mới sáng tạo. Bạn có yêu khách hàng, tiền mới về. Bạn có yêu công việc mình đã chọn, tương lai mới tươi sáng. Bạn biết đó. Tình yêu không thể miễn cưỡng, càng không thể giả tạo, càng không thể hời hợt. Nếu nó xuất phát từ trái tim chân thành của bạn, liệu nó có thể thấu tỏ tâm can?

Như bạn đang sử dụng Luật hấp dẫn mỗi ngày để có thể thành công hơn. Nếu bạn không thực hành nó bằng một cảm xúc có thực hay một trái tim trọn vẹn thì điều đó có đến – đó là điều các chuyên gia Luật hấp dẫn đang khuyên bạn phải không?

Bạn đã nhận được điều gì từ tôi, từ bài viết này rồi? Tôi không muốn khuyên nhủ gì các bạn cả. Từ trái tim chân thành của tôi, tôi thực sự mong các bạn vừa có thể là một doanh nhân giỏi, thành đạt, nhưng vừa hạnh phúc và an bình. Và để có điều này, bạn hãy dừng lại một chút thôi. Quan sát lại chính mình, tìm lại tình yêu trong mình và thành thật nhất có thể. Và khi đối diện với nó rồi, bạn đừng hoảng sợ. Bạn có thể yêu những gì bạn cho là bạn yêu hoặc có thể học cách yêu những gì bạn đang có. Nhưng chỉ một điều thôi: tình yêu là động lực, và chỉ có tình yêu thực sự mới khiến bạn trưởng thành và thành công.

An yên mà bước

Mọi thứ tùy duyên mà thuận. Ngoài ý chí, nỗ lực cá nhân, còn có năng lực của tự nhiên. 
Bỏ các kiến thức mà bạn cho là đúng đắn đi. Thậm chí cũng chẳng cần lưu trữ nó, cũng chẳng cần nhớ nó. Ngay lúc bạn biết nó đã cũ. Nếu cứ chấp trước bạn lại rơi vào lối mòn và đi lòng vòng mà thôi.

Kế hoạch là để thực hiện mục tiêu dựa trên những nguyên liệu của thời điểm hiện tại. Vạn vật biến đổi, sinh trụ dị diệt trong từng sát na. Tôi không nói kế hoạch lập ra là sai. Nó đúng, nó đúng theo logic của bản kế hoạch đó. 35 năm trôi qua, tôi luôn là người lập kế hoạch và hoàn thành mục tiêu trước thời hạn. Nhưng 3 năm trước, đến khi tôi hiểu, nếu chỉ bám chấp vào một cái gọi là kế hoạch của mình để rồi mất đi cơ hội thấy những gì tuyệt diệu hơn. Tôi đã thay đổi. Với tôi, chỉ có một con đường cần đi, một mục tiêu cần thực hiện. Ngoài ra, tất cả là duyên.

Hãy chọn mục tiêu là an lành và hạnh phúc trong tâm mình và san sẻ điều tốt lành với người khác để sớm sớm ngàn đóa hoa được bừng nở dưới ánh mặt trời.

Hãy làm theo những gì trái tim mình mách bảo, luôn giữ chánh niệm trong tâm, chánh định và tinh tấn với mục tiêu của mình.

Cứ an yên mà bước, kiếp nhân sinh vốn dĩ rất an lành.

Thăng trầm cuộc đời

Thầy ra bài tập bắt viết thành văn cơ, nhưng thôi, nhiều chữ ngại viết, ngại đọc. hehe
2004: vứt cái giấy công chức mà bố mẹ cất công lặn lội xin cho để đi học tiếp cái bằng Th.S. Bố mẹ tím mặt. Quan hệ sứt mẻ.
2007: tốt nghiệp bằng Th.Sỹ ngành quản lý đất đai sau 7 năm mài đít ở trường đại học. Đúng ngày tốt nghiệp thì là ngày vứt cái bằng sang một bên đi làm cái ngành khác.
3 năm chỉ thấy nốt trầm. Và được nghe rất nhiều câu sướng chưa, nói không nghe lời mà.
2010: bị sếp lớn đuổi thẳng cổ khỏi công ty, khi vừa mới lên PGĐ công ty được nửa năm. Lý do thì rất dở hơi: có đứa nó bảo mình ra mở công ty riêng cạnh tranh với sếp.
2011: mở công ty khi trong tay không có một xu. À, lúc đầu xin bố mẹ được 50tr. Sau 5 tháng bảo bố mẹ cắm sổ đỏ đi cho vay 100tr.
9.2012: rơi vào cảnh nợ nần chồng chất vì k phải chỉ nợ bố mẹ mà còn nợ đối tác, nợ khách hàng vì đơn hàng hỏng. Quyết định nghỉ không đi làm thuê nơi khác tập trung ở nhà (vì lương mình ở ngoài = lương 3 đứa nhân viên mình thuê, đi làm lấy tiền trả lương chúng nó. năm mà có những hôm con lớn sốt mà 4h sáng 2 vợ chồng trong túi chỉ có 200k, vừa đủ tiền khám ở viện nhi. nhân viên không có tiền trả. tình anh em bị mất. mọi thứ khủng hoảng đến ngao ngán.
1.2013: sau 4 tháng tập trung như con điên, ngày nào cũng đi cả trăm cây quản lý công trình, xưởng, thợ… đã trả hết các kiểu nợ lên tới con số 500, dư 200 để mở một cái xưởng mộc mới
2013: mở xưởng mộc với quân số lên tới hơn 10 thợ. sau 6 tháng, quyết định giao khoán lại toàn bộ máy móc nhà xưởng cho quản lý vì không có một xu lãi nào, thậm chí còn âm. 8.2013: mở ra thời kỳ mới – thời kỳ hoàng kim của Vách tiêu âm. Cũng là năm đẻ thằng cu Cò. Nên vừa làm vừa cầm chừng.
2014: lại tiếp tục làm như một con điên, với những dự án lớn khắp cả nước. một năm làm tới 50 cái hội trường lớn. 10.2014 – mua mảnh đất 100m2, cạnh xưởng bên Đông Anh để dành về già. thành công trong công việc tưởng ngon. song con lớn không có thời gian chăm, vẫn phải gửi bà ngoại. con bé thì bị giúp việc bóp cổ đổ cháo vào mồm dẫn đến sợ ăn. và sau 6 tháng mình cho ăn finger food thì mới ăn lại được cơm và cháo. cộng thêm là chồng bắt đầu có triệu chứng chê và chán.
2015: nhận ra vấn đề của mình thật sự không ổn. lần đầu tiên đi học về cái gọi là quản trị doanh nghiệp – thấy sướng phê lòi(về sau cho đứa quản lý của mình đi, nó bảo chẳng khác gì giáo trình em được học trong đại học, chán hẳn). thảo nào, không có gốc áp dụng quy trình hệ thống, ban đầu ngon lành, sau chưa đầy 6 tháng một lứa nhân viên đã ra đi. và ra đời – tuyển dụng để ứng viên ngưỡng mộ.
2016: đã bắt đầu chơi bời và chuyển giao cho giám đốc mới. xong quy trình, hệ thống không có mình vẫn die. phát hiện ra, thiếu mẹ nó quy trình kiểm soát. chỉ có thưởng mà k có phạt.
2017: mất nửa năm để fix lại toàn bộ hệ thống và quy trình
10.2017. Chính thức thất nghiệp.

1.2018. Mua tiếp một căn chung cư mới. Mọi thứ đúng là như mơ.

2.2018. Mua thêm lô đất gần 3000m2 để làm nơi tu tập về già.

Giờ phút này không biết gọi là sướng hay là buồn vì chẳng biết làm gì. Cứ đi học rồi đọc sách. Đến giờ #docsachcungban rồi.

Trong hình ảnh có thể có: văn bản

Là chính mình

Ngày qua ngày, khi học trở thành một CEO, tôi thường phải tìm ra lỗi của người khác để bắt bẻ, để hướng dẫn, để đào tạo họ và nghĩ rằng tôi sẽ giúp họ thay đổi, trưởng thành hơn. Ngày qua ngày, khi học trở thành một người bán hàng, tôi thường tìm ra vấn đề của khách hàng của mình để tư vấn, để cung cấp cho họ giải pháp mà tôi cho là tối ưu để giúp họ mua hàng và cũng là chính tôi bán được hàng.
Và đến một lúc rất bất chợt, tôi nhận ra rằng, chẳng có cái gì gọi là lỗi, cũng chẳng có cái gì được gọi là vấn đề… Chúng chỉ đang như là cái khuôn mẫu chúng ta đưa ra. Cũng chẳng có cái gì được gọi là đào tạo, cũng chẳng có cái gì được gọi là giải pháp vì mỗi thứ chỉ đang như là trong cái giây phút mong manh đấy.
Cái cuối cùng chúng ta sẽ là ai, cái cuối cùng chúng ta sẽ đi đến đâu, cái cuối cùng chúng ta cần là gì?
Rốt lại không là gì cả, hoặc có chăng là cái gì đó rất xa vời, không với được, nhưng lại có thể thấy ngay ở đây, sờ được ở ngay đây.
Là mình thôi, chỉ đơn giản là mình thôi, với những véo von hát ca, với những ngẩn ngơ hoa lá, với những nụ cười chứa chan yêu thương. La là la lá la

 

Chân dung CEO

Có gì vui hơn khi mình có ý nghĩa với một ai đó. Cũng như mình không ngại khi ai đó nói mình là Thatcher để sau đó có những sự thay đổi không hề nhẹ, tốt đẹp hơn cho cuộc sống này và cho những cuộc đời của họ.

Trong tất cả các khoá dạy về CEO ở các trung tâm, tôi đều thấy chuyên đề đầu tiên là “Chân dung CEO”. Suốt hơn 4 năm làm CEO, chỉ tới sau khi học đủ nhiều tôi mới biết thế nào là một CEO, mới biết thế nào là sứ mệnh của mình và của CEO.
Tôi đã tiếc nuối khi cả mấy trăm tỉ đồng của một bệnh viện xuống sông xuống bể vì tiếp thị kém, khi những chuyên gia quốc tế ngồi phơi mặt chờ bệnh nhân Việt. Tôi đã cảm động trước tấm lòng của những giáo viên tài năng tâm huyết muốn truyền kiến thức cho học trò, bay nửa vòng trái đất sang VN mà không có học sinh. Tôi rớt nước mắt vì anh bạn Tiến sỹ có công ty to đùng trên phố cổ phải đóng cửa chuyển về ngồi ở góc nhà của mình. Tôi yêu Marketing không phải chỉ vì Marketing mới là người tìm ra nhứng sản phẩm khác biệt, mới là người đưa những sản phẩm có giá trị tới tay người tiêu dùng, mới là người dẫn tay người tiêu dùng tới những cửa hàng có giá trị. Tôi yêu marketing vì tôi hy vọng mình có thể làm được điều gì đó có ý nghĩa cho những ông chủ kia và sản phẩm của họ. Và tôi quyết tâm làm marketing. Tôi mang giá trị cho mọi người và tôi đã từng nhận lại được rất nhiều.
Và suốt hơn 4 năm qua, tôi hậm hực, bực tức vì không được đi theo cái mình cho là đúng đắn đó. Nhưng giờ tôi đã hiểu: CEO không chỉ là người làm được tất cả những điều người làm Marketing làm mà còn giúp, hướng dẫn tất cả những người khác làm điều họ muốn, điều họ ĐAM MÊ (trong đội nhóm của mình) nếu biết cách. Tôi cảm thấy mãn nguyện và tràn đầy sức lực hơn bao giờ hết khi nhận ra được giá trị của mình. Tôi sinh ra là để làm CEO. Và sứ mệnh của tôi là trở thành một người CEO chân chính. Và tôi yêu nghề CEO của tôi. Tôi yêu các thành viên gia đình AK.

rimunta

CEO đến Tết

Vậy là sắp hết tháng 11. Chỉ còn 1 tháng 1 tuần nữa là hết năm 2012. Thời gian trôi như bay ý nhỉ? Nhiều lúc thấy mệt mỏi và chán nản với những gì mình đang làm vì nghĩ nó phải làm. Nhưng chỉ cần thay đổi thái độ, thay đổi góc nhìn, thấy yêu công việc mình làm, thấy yêu những con người mình gặp, thấy yêu sản phẩm mình tạo ra và thấy mình thật có ý nghĩa và cần sống có ý nghĩa, cần làm việc có ý nghĩa hơn.
Mạnh dạn đổi lại “chức danh” của mình là CEO sau 2 tháng thử việc tại Nội thất AK (ông xã phải “chịu” phần gánh vác việc lớn của đất nước). Thành công chưa thu lại được gì nhiều. Nhưng có lẽ thành công lớn nhất là ta nhận ra ta yêu công việc này. Dù rằng CEO thật không hề đơn giản và thật sự vất vả với ta. Nhưng mỗi một sản phẩm thiết kế mới được ra mắt, mỗi một bộ đồ gỗ được đóng xong, ta lại thấy mãn nguyện, lại thấy mình đã góp một phần nhỏ bé nào đó vào mái ấm gia đình của một ai đó.
Cố gắng và cố gắng hơn nữa cho 1 tháng và 1 tuần cuối cùng. 

den tet