Câu chuyên kinh doanh và các bài học của tôi – P2

“Không thày đồ mày làm nên”. Dù bố đã từng làm mộc, nhưng đó mới chỉ những thao tác sơ đẳng và đóng những vật dụng bình thường từ gỗ. Cái quan trọng là giờ phải làm thế nào để đóng được những sản phẩm tinh xảo, đẹp, chắc chắn thì phải học. Học thì phải có thầy giỏi. Mẹ tôi đi tìm thầy cho bố. Được một người bạn giới thiệu ở một xưởng mộc cách nhà tôi gần chục cây có nhà làm mộc rất tốt, mẹ tôi tới đó lân la hỏi xin cho bố học. Đầu tiên, người ta không nhận vì đơn giản là người ta không muốn dạy. Nhưng mẹ tôi vẫn kiên trì, về và cùng bố tôi xuống lại đó lần nữa. Sau một hồi dưa lê, dưa cà thì bác đồng ý nhận dạy nghề cho bố tôi. Với thỏa thuận là không trả công, mà chỉ nuôi ăn, đáng nhẽ phải lấy học phí nhưng vì thương tình bố mẹ tôi nên không lấy. Bố tôi cũng dự tính học ở đó 1 năm. Nhưng nhờ thái độ chăm chỉ, cần cù, ham học và khả năng của bố, sau 06 thì họ gọi bố tôi vào và nói không dạy nữa. Bố tôi ngạc nhiên và băn khoăn không hiểu. Bác mới vui vẻ mà nói là rằng hết cái để dạy cho chú rồi, chú có thể về tự làm. Bố tôi vui mừng một thì mẹ tôi vui mừng mười. Hôm đó, một bữa cơm đơn giản quê nhà được dọn ra và bố tôi nhận bà của bác làm mẹ nuôi và coi bác như anh.

ton su trong dao
“Ngay từ đầu phải xác định một đường lối đúng đắn :D”. Bố tôi khởi nghiệp với số vốn chẳng biết quy ra bằng tiền bây giờ là bao nhiêu nhưng lúc đó thì chỉ bằng nửa cái xe đạp. Mua vật dụng và một ít gỗ nhỏ. Bố tôi xác định không đi làm thuê, mà đứng ra tự mình làm. Có vẻ là hơi mạo hiểm vì vốn ít, quan hệ ít. Nhưng tự tin với tay nghề của mình và xác định ngay từ đầu là không đi làm thuê nên bố tôi quyết thử xem sao. Không có đơn đặt hàng, bố tôi đóng thử một cái tủ dựng lên đó, rồi mời bạn bè tới xem. Được giới thiệu và vì thương bố mẹ tôi nên có bác hàng xóm đã đặt hàng đầu tiên. Nhưng đóng xong thì lại chững đó. Không có đơn hàng. Mọi người khuyên cứ tranh thủ thời gian rỗi đóng để đó để bán dần. Nhưng không có vốn, mua gỗ ở đâu. Đành chịu. Có lẽ ăn ở hiền lành, ông trời run rủi mà cuối năm, bố tôi đã nhận thêm được vài đơn hàng. Sản phẩm của bố tốt nên mọi người đã ghi nhận và giới thiệu truyền miệng.
“Nhân viên là người đem tiền về cho mình :D”. Đơn hàng đã có nhiều, bố tôi một mình đóng không kịp. Nào là người đóng đồ kịp ngày cưới, người đóng đồ kịp Tết. Bố tôi quyết định đi tìm thợ. Vì đơn giản nếu một mình bố tôi đóng đồ, thì 1 tháng chỉ đóng được 2 cái tủ lãi có 100 đ/cái là 200 đ. Nhưng nếu có thêm 2 người làm thì sẽ là 6 cái. Trả cho thợ 70 đ/cái rồi thì bố tôi vẫn được thêm 30đ cái nữa và tổng thêm là 120 đ. Đó là bài toán đơn thuần kể cả nếu bố tôi không tăng giá.

Customer or employees care concept
“Ưu đãi nhân viên như là ông chủ – vì đơn giản họ là người đem tiền về cho mình”. Câu nói này có vẻ hơi ngược với một số quan niệm hiện nay là ông chủ chỉ coi nhân viên là người đi làm thuê và mình p trả tiền cho họ. Bố tôi thì đối xử với thợ hoàn toàn khác. Bố qua tìm hiểu thì được biết vùng quê Thái Bình đóng đồ rất đẹp. Một mình bố, lặn lội về Thái Bình tìm hiểu, hỏi làng trên xóm dưới chỗ nào có người đóng đồ đẹp. Bố tôi tìm được đến nhà các chú thợ – sau này họ đã gắn bó với chúng tôi gần 20 năm. Vùng quê nghèo, các chú ở đây chỉ học có hết cấp 2. Sau một ngày ăn nghỉ ở đó để hai bên hiểu nhau, bố tôi đã nhận về 2 chú thợ. Ngày đó thì các chú hơn bọn tôi 10 tuổi nhưng bọn tôi vẫn phải gọi bằng chú :D. Đến sáng hôm sau, hai bên ngồi thỏa thuận về tiền công, ăn ở và công việc. Các chú đồng ý và hẹn ngày về nhà chúng tôi. Ngày các chú đến nhà, nhà tôi nhỏ tẹo, có 28m2, 3 giường ngủ và 1 bộ bàn ghế. Các chú vẫn vui vẻ ở cùng nhà và ăn cùng mâm. Chế độ ăn uống của cả nhà như nhau, thậm chí cả hoa quả mẹ tôi mua thắp hương cũng chia đều như nhau. Tết đến, mỗi người đều có túi quà tết về quê. Khi ốm đau, được bố mẹ tôi chở đi bệnh viện chạy chữa. Gia đình họ có công có việc gì đều được bố mẹ tôi về tận quê cùng san sẻ. Thợ ở nhà tôi được ăn ngon, ở sướng, đối xử tốt khiến cho thợ ở nhiều xưởng gần đó tị nạnh. Và chính các chú thợ cũng nói rằng bố mẹ tôi tốt quá nên không thể nảy sinh ý đồ gì xấu được. 😀
“Chính sách quản lý thợ và công việc”. Còn tiếp…

Bài viết dài kỳ về Chuyện kinh doanh và các bài học của tôi

P1: Học và không học
Không học một ngành hay một khóa học ngắn hạn gì liên quan tới tài chính, kinh tế.
Sách kinh doanh đọc cũng không nhiều không nói là quá ít. Mà dường như cũng không có quyển nào cho đáng tên tuổi trừ ngày xưa ở giai đoạn đại cương phải học mấy môn Lịch sử học thuyết kinh tế, Kinh tế chính trị Mác lê nin (cũng chẳng hiểu sao 1 ngành đặc thù kỹ thuật lại phải học mấy môn đó :D)
Tôi chỉ có một thói quen. Đó là thói quen tiêu dùng hằng ngày. Thói quen đó bắt đầu và được nuôi dưỡng từ nhỏ.
Khởi nghiệp và gian khó.
Sinh ra trong một gia đình có thể nói là nghèo nhất vùng ngày ấy. Ở giai đoạn cũng những năm 80 của thế kỷ trước, thời buổi lúc đó ai cũng khó khăn nhưng gia đình tôi được liệt vào dạng đặc biệt. Vì nếu ở quê, có thể tự cung tự cấp một số sản phẩm nông sản thiết yếu phục vụ bữa ăn hằng ngày, hay những người gốc thành phố có thể buôn bán chui dựa vào quen biết thì bố mẹ tôi không thuộc hai dạng đó. 1 bộ đội, 1 giáo viên, 1 mẫu gia đình mơ ước ngày đó nhưng nghèo. Mọi chi tiêu chỉ trông chờ vào đồng lương ít ỏi và tem phiếu. Mẹ tôi lại mắn, đẻ liền 2 chị em tôi. 😀 Mà oái oăm là 2 chị em lại liên tục ốm nên tiền thuốc thang, bệnh viện lại càng ngốn thêm. Bố đi bộ đội cũng chẳng chu cấp được gì về, khi về thì lại 2 bàn tay trắng với một đống giấy tờ chứng nhận bệnh binh.
Nghèo. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác nghèo đến tê tái lòng. Đến ứa nước mắt khi nhìn bố mẹ tôi khóc vì đến Tết không có cái gì cho con cái. Người ta bảo, nghèo thì hèn. Nhưng bố mẹ tôi không cho phép điều đó xảy ra.

giau ngheo
“Thua nhau cái giàu sang, hơn nhau sự đoàng hoàng”. Mẹ bảo, nồi cơm nhà mình vơi, không ai nhìn thấy, nhưng quần áo mình rách ai cũng nhìn thấy. Bọn tôi lúc nào cũng được mặc những bộ quần áo đẹp nhất ngày đó để không kém bạn kém bè, để không ai biết nhà tôi nghèo thế nào. Với bố, đi bộ đội bao nhiêu năm khiến bố gày gò, vàng vọt. Mẹ tôi cũng lên một kế hoạch chăm sóc để bố tôi thay đổi. Bố béo tốt, khỏe mạnh vừa sẽ có sức khỏe cáng đáng việc nhà, vừa thể hiện với bàn dân thiên hạ rằng mẹ tôi là một người phụ nữ giỏi và gia đình tôi không nghèo. (cái này tôi chưa làm được dù cố :D).
“Người chọn nghề, hay nghề chọn người?” Hai năm sau khi bố tôi xuất ngũ, bố mẹ tôi thử đủ các nghề. Từ nuôi lợn (lợn không chịu lớn đến lăn ra chết đột ngột) đến tránh bánh cuốn (không ai ăn) đến tráng bánh đa (không ai mua). Những cái nghề mà bố mẹ tôi cho là thế mạnh của mình vì nó vốn ít, lại do mình đã từng làm và có tay nghề. Nhưng thị trường lúc đó chưa có cầu nhiều hay do lộc trời chưa cho mà bố mẹ tôi không thành công ở một mặt hàng nào hết. Bố vắt tay lên trán, mẹ khoanh tay trước ngực. Bố bảo hay bố đi làm phụ hồ, nề. Mẹ nói nghề đó cũng có tiền nhưng lang thang đây đó, ở trong bộ đội anh cũng từng làm mộc, hay đi học cho được cái nghề mộc đi.
“Không thày đố mày làm nên”…. Còn tiếp

Học Marketing qua các bộ phim 

Các bạn hẳn đã quen học Tiếng Anh qua các bài hát, còn tôi học Marketing qua các bộ phim.

Hôm nay tôi đã xem một bộ phim rất tuyệt không chỉ về nội dung mà cả những gì của mảng Marketing mà tôi học được.

Bộ phim “The House Bunny”, kể về một cô gái tên Shelley, rất xinh đẹp, nhưng mồ côi, lớn lên cô là người mẫu của tạp chí Playboy. Mọi chuyện bắt đầu khi cô trở thành quản lý cho ngôi nhà Zeta Alpha Zeta. Ngôi nhà của 7 nữ sinh thường hay bị bạn bè trêu chọc về những nét xấu xí, sự khép kín, sự mắc cỡ của họ.

Khi có Shelley, cô áp dụng những gì cô từng được học ở Playboy: trang điểm, làm tóc, đi đứng, phong thái… làm cho các cô gái của Zeta trở nên xinh đẹp và quyến rũ hơn. Cô tổ chức những buổi event với những chủ đề, ý tưởng lạ để thu hút mọi người đến với ngôi nhà Zeta. Ngôi nhà Zeta nhanh chóng được mọi người chú ý, biết tới, những nữ sinh ở đó đã được thay đổi trở lên tốt hơn.

Một điều rất hay là cách Shelley áp dụng các biện pháp đối với chính bản thân mình. Cô nghĩ Oliver-người cô yêu sẽ thích sự quyến rũ, sexy đó khi cô bắt chước Marilyn Monroe, hay khoe về sự gợi cảm của mình. Thất bại theo cách đó, Shelley áp dụng cách trở thành nhà tri thức, khi cố tỏ ra là người tri thức, hiểu biết, nhưng sự hiểu biết không đến nơi đến chốn chỉ khiến làm cho Oliver càng buồn cười hơn về cô.

Sự tốt đẹp của các kế hoạch trang điểm, tạo event trước khiến cho nhà Zeta quá đông người muốn trở thành thành viên của Zeta. Số lượng thành viên chỉ có giới hạn, vì tất cả mọi người sẽ ở chung một ngôi nhà. Không theo một kế hoạch được chuẩn bị trước (vì họ không tin theo cách của Shelly mà từ chối sự giúp đỡ của cô ấy), họ sử dụng cách bình luận từng người đăng ký để lựa chọn làm thành viên, cách làm này đánh mất chính họ. Họ lựa cách thứ hai là bốc thăm và gửi thư mời tới thành viên trúng tuyển, nhưng thư mời không tới được và kết quả là họ không có thêm ai.

hoc-marketing-online-ma-khong-lam-duoc

Không có thêm thành viên, cũng có nghĩa là họ sẽ bị lấy lại ngôi nhà họ đang ở. Họ tìm lại Shelly. Với một bài hùng biện thuyết phục, với triết lý – slogan được đưa ra: hãy là chính mình, chúng ta là một gia đình. Shelly đã thuyết phục được mọi người đăng ký ngay lập tức trở thành thành viên của Zeta. Nhà Zeta đã được giữ. Một kết quả thật tuyệt.

Những bài học được học ở đây:

– các sản phẩm dịch vụ dù có tốt ở bên trong đến mấy cũng cần có sự thể hiện ra bên ngoài để gây thiện cảm hơn, dù không nhiều nhưng cũng cần cải tiến mình

– các hoạt động event sáng tạo luôn thu hút đông người, nếu làm tốt hiệu ứng lan tỏa của nó càng mạnh mẽ

– mọi biện pháp không đúng với mọi hoàn cảnh, hãy tự xét sản phẩm của mình là gì, khách hàng của mình là ai, hoàn cảnh của công ty mình như thế nào để áp dụng biện pháp marketing cho chuẩn, thống nhất

– doanh nghiệp cần chuẩn bị các cơ sở vật chất, nhân sự, quy trình tiếp ứng khi số lượng khách hàng bất chợt tăng lên, nếu sự chuẩn bị đó không tốt sẽ làm ảnh hưởng tới sản phẩm, dịch vụ

– mọi chiến lược mareketing luôn luôn cần phải thay đổi theo sự phát triển của doanh nghiệp, khi là doanh nghiệp nhỏ, chưa biết tới sản phẩm dịch vụ thì chiến lược A, khi phát triển sản phẩm dịch vụ, mở rộng quy mô thì phải áp dụng chiến lược B,…

– mọi kế hoạch marketing cần được chuẩn bị kỹ lưỡng và sẵn sàng, nghiêm khắc trong sự thực hiện

– và điều cuối cùng, dù sản phẩm dịch vụ của bạn là gì, bạn thực hiện marekting ra sao thì bạn vẫn phải luôn biết được giá trị cốt lõi của chính sản phẩm dịch vụ của mình, lấy nó như tuyên ngôn, như kim chỉ nam để khách hàng bị thuyết phục, tin tưởng và lựa chọn sản phẩm dịch vụ đó của bạn

Khi mỗi nhân viên coi công ty là khách hàng tri kỷ của mình

Ở bài trước, tôi đã viết về việc PR bản thân trong quá trình bán chất xám, hành động bán đơn giản là phỏng vấn tuyển dụng. Ngay bài này, mọi người đều thấy nhân viên là người bán, sản phẩm là chất xám, khách hàng là nhà tuyển dụng. Hôm nay, tôi sẽ viết tiếp khi nhân viên coi công ty là khách hàng tri kỷ của mình.

Bạn trúng tuyển phỏng vấn, ok, bạn đã bán thành công chất xám của mình. Nhưng hành động bán này khá đặc biệt, vì sản phẩm chất xám là sản phẩm đặc biệt, có một không hai và có giá trị sinh lời theo gian giống như là đồ cổ vậy, nên có tiếp một hành động nữa là đấu giá tức là khi có nhiều khách hàng rồi thì người bán có quyền lựa chọn người mua sản phẩm của mình.

yeu cong ty

Tại sao tôi lại gọi ở đây là “khách hàng tri kỷ”. Từ tri kỷ, ngay bản thân nó đã toát lên nhiều nghĩa và để giải thích vào đây tôi có mấy ý như sau.

Người bán chọn người mua và coi người mua là tri kỷ, thì không hẳn người mua đã là người trả giá cao nhất. Tiền nhận lại đối với người bán không quá quan trọng. Họ cảm thấy công ty mình chọn sẽ cho mình một trường chuyên nghiệp trong cách làm việc, thân thiện, hòa đồng và cả sự gắn kết lâu dài.

Người bán chọn người mua và coi người mua là tri kỷ, thì người bán sẽ sẵn sàng và luôn vì người mua, suy nghĩ cho người mua, làm vì người mua, và không nghĩ đến việc mình sẽ được gì ngoài việc được cùng làm việc với người mua.

Người bán chọn người mua và coi người mua là tri kỷ, thì người bán sẽ luôn tôn trọng người mua, bảo vệ người mua, nói tốt và quảng cáo về người mua, quan tâm và chăm sóc người mua.

Ở đây, mọi người sẽ nói, vậy người bán sẽ đâu có lợi gì, người mua được lợi thôi. Đâu có bạn ơi, bạn hãy nhớ lại ngay chính doanh nghiệp của mình hành động chăm sóc khách hàng bình thường vẫn diễn ra, và các bạn vẫn luôn làm tất cả các điều trên với khách hàng của mình và tin rằng họ sẽ hài lòng về người bán, họ sẽ giới thiệu người mua khác, họ sẽ nói tốt – quảng cáo về bạn. Ồ, đấy thôi, đúng không nào. Vậy thì bạn được nhiều chứ.

Khi mỗi nhân viên coi công ty là khách hàng tri kỷ của mình, bạn cũng sẽ được tất cả những gì mà người bán sẽ được: sẽ được thăng tiến ngay chính trong công ty, được công ty nói tốt và tuyên dương, thưởng, nếu công ty không đủ sức mua, sẽ có công ty khác sẵn sàng mua hoặc được giới thiệu để tới một người mua tốt hơn.

Trước khi mong chờ nhận lại cái gì, hãy luôn sẵn sàng cho đi một cách thực sự. Hãy luôn coi tất cả các hàng động của mình là bán và người nhận là một khách hàng tri kỷ.

Tại sao bạn đi phỏng vấn và luôn bị từ chối hoặc không có được vị trí cao?

phỏng vấn cũng như đi làm kinh doanh, hay tư vấn bán hàng
vì đơn giản là bạn đang đi bán sức lao động của mình
trong lý thuyết bán hàng: bạn k p là bán sản phẩm mà bán niềm tin, bán giải pháp
vậy thì trong khi đi bán sức lao động thì nó cũng là thế
bạn cho người phỏng vấn bạn 1 niềm tin?
niềm tin không chỉ được gây dựng bằng 1 chốc lát, hay vài hành động, hay vài lời bạn nói với họ là tôi sẽ thế nọ tôi sẽ thế kia
tôi đã kể với họ vài câu chuyện thời niên thiếu và nói với họ rằng:bản chất khó rời. tất nhiên, trong cuộc sống hiện tại sẽ có nhiều thay đổi, nhưng cái quan trọng là phía nhà lãnh đạo hãy cho tôi d sống đúng bản chất của mình và sẽ cho tôi phát huy được những năng lực, kỹ năng của tôi
bán cho người phỏng vấn bạn giải pháp?
tôi kém may mắn hơn những người được học hành bài bản về kinh doanh, marketing nhưng hình như sự không may mắn đó đem lại cho tôi may mắn khi tôi nói lên những cái rất cụ thể.
ví dụ: ai cũng sẽ nói, marketing thì phải xác định được sp mục tiêu, k/h mục tiêu
còn tôi sẽ nói: a/c sẽ bán xe đạp cho học sinh, bán xe máy cho sv và bán oto cho doanh nhân. xe đạp, xe máy, oto trong lý thuyết về sp chúng cùng là 1 dạng sp nhưng là sp cạnh tranh. vậy với doanh nghiệp mình bán sp nào cho đối tượng nào?
ví dụ 2: ai cũng nói, làm thương hiệu thì phải làm thể nào để k/h nhìn là nhớ ngay ra thương hiệu của mình, phải chú ý tới tính niềm tin vào thương hiệu
còn tôi sẽ nói: slogan của a/c là “abc cho cả gia đình bạn”, abc là sp nhưng khổ nỗi, sp này chỉ phục vụ cho 1 thành viên duy nhất trong gia đình là bà mẹ, vậy cả gia đình ở đâu?
tôi thô thiển vậy đấy, nhưng lai chưa bao giờ bị trượt cuộc phỏng vấn nào.
đơn giản vì tôi nói những điều rất đơn giản.
hãy vứt bỏ sách vở sang một bên, hãy nhìn vào cuộc sống và những hành động đơn giản của thực tại, hãy đặt mình ở bên dưới người khác
bạn sẽ hiểu bạn cần phải làm gì cho chính bạn, cho khách hàng của bạn và cho sếp của bạn.

phong van

Nhất mệnh, nhì vận, tam phong thủy. 

(dành cho những người yêu thích tử vi, phong thủy)

Tôi vào nghề dự án bất động sản cách đây 5 năm. Và cũng thời gian đó thì tôi nghiên cứu về tử vi, phong thủy thật sự. Còn dạo trước chỉ nghe nói và biết thế thôi. Tôi cũng có tìm hiểu sơ một chút về khoa học hình tướng và chỉ tay lẫn vân tay. Và cái gì tôi chưa rõ thì tôi sẽ cố gắng để biết và tìm hiểu cho kỳ được. Thời gian nhàn rỗi của dân dự án, tôi dành cho nghiên cứu tử vi, phong thủy.

Tôi mở mắt ra là tử vi, nhắm mắt vào là phong thủy. Hội chứng. Sếp thấy thế cũng thỉnh thoảng xì cho tôi vài lời giải khó. Và sau khi biết tôi đã có một sự tìm hiểu sơ qua thì sếp mới kể về cái ngày lúc tôi còn mới biết đi thì sếp đã “chổng mông” chép tay những quyển sách tử vi, phong thủy. Ông kể về sự say mê của ông. Tôi hỏi: “thể giờ thì sao ạ, không thấy anh nhắc”. Sếp cười: “đức năng thắng số”. Tôi nghe cũng chỉ biết vậy thôi. Ừ thì như thế nhưng cái máu đam mê của tôi không cho tôi dừng lại. Thậm chí tôi còn ứng dụng lên các hành vi của chồng (hội chứng sách vở :D). Chồng tôi có sao Đào hoa ở cung Nô bộc nên lấy cớ đó trêu tôi là “kiểu gì chồng cũng có bồ”. Híc.

tu vi

Tôi thấy phần nào của Tử vi là đúng, thấy những bí ẩn tâm linh khó giải thích. Và tôi vẫn muốn tin và tin. Tình cờ, tôi mở vali sách của chồng, thấy trong đó có phân nửa là sách Tử vi, Phong thủy, Tứ trụ… Ặc. Thế mà chồng tôi không bao giờ nói với tôi điều đó, thậm chí còn nói như không biết. Trong các bài giảng của chồng ở lớp Thiền, tôi chỉ biết chồng tôi thường nói về sức mạnh nội tại, và sự tin vào chính mình. Nhưng gì là ma quỷ, là năng lực siêu nhiên đều do con người tự nghĩ mà thành. Nhưng tôi không tin, vì Tử vi, hay Phong thủy.. là khoa học cơ mà, bao nhiêu người đã nghiên cứu rất nhiều và rất lâu.

Tôi đã cuồng tín về Tử vi, phong thủy và thậm chí cả cúng bái nữa. Nên tôi hiểu cái cảm giác của những người chỉ tin vào cái đó. Nhưng tôi không phải ở lối sống của những người không tin vào tử vi, phong thủy hay tâm linh. Thực ra, tất cả những cái đó là có thật, và có khả năng thật của nó. Nhưng nếu mình coi nó có sức mạnh thì nó có sức mạnh mà thôi. Sức mạnh của nó chỉ phát huy với những ai phụ thuộc vào nó, bám chấp vào nó. Nếu bạn rèn luyện mình, tích lũy mình mạnh mẽ như cây cổ thụ thì gió mạnh tới chừng nào mới làm đổ được bạn nhỉ?

Sau một thời gian rèn luyện, tôi có một số kinh nghiệm bản thân chia sẻ.

Ai cũng biết tử vi là khoa học nghiên cứu về sao với 14 sao chính cho 13 cung, và 128 hoặc 114 sao nhỏ. Có sao được gọi là tốt khi đứng ở cung này nhưng xấu khi đứng ở cung kia. Sự tổ hợp của các sao tạo nên mệnh của con người. Vận là vòng quay. Bạn cứ tưởng tượng, trên lá số nó có những rãnh đĩa. Mỗi rãnh đĩa là sự sắp đặt của vòng tốt và xấu. Nếu cuộc đời bạn trượt vào rãnh đĩa nào nó sẽ theo rãnh đĩa đó. Phong thủy không chỉ đơn giản là nơi bạn được sinh ra, căn nhà, hướng nhà bạn ở mà nó còn là môi trường sống xung quanh bạn. Hình tướng là biểu hiện của hình dáng và thanh, sắc.

Nếu chỉ dựa vào tử vi không thì mỗi thày xem tử vi cũng đều không thể xem được mà phải dựa thêm vào vận, phong thủy và hình tướng. Nhưng đầu tiên là tử vi. Trớ trêu thay là chồng tôi và người yêu cũ của tôi có cùng một lá số tử vi. Nhưng là hai con người khác hẳn nhau về vóc dáng, học hành, sự nghiệp, lối sống. Tổ hợp ngần đó sao thì sẽ tạo nên bao nhiêu loại người nhỉ (ai giỏi toán tình giùm nhé) và có chăng ngần đó mệnh cho 6 tỷ người. Thứ hai là vận. Đó chính là nơi “con đường” ta chọn để đi. Chúng ta có rất nhiều sự lựa chọn cho những “con đường” chúng ta gặp hằng ngày. Đó là chủ quan hay do sắp đặt? Chúng ta có rất nhiều “môi trường” để chúng ta lựa chọn join. Đó là chủ quan hay do ngẫu nhiên? Hình có thể khó thay đổi nhưng thanh và sắc thì hoàn toàn có thể rèn luyện (đặc biệt rèn luyện khí công và yoga). Vậy đó là chủ quan hay do sinh ra là thế?

Duc-nang-thang-so

Có người cãi lý với tôi rằng. Nếu sự chủ quan đó không đúng đắn thì sẽ dẫn đến những con đường sai, những môi trường sai. Đồng ý. Và họ bảo họ làm thầy tử vi, phong thủy để chỉ cho những con người đó đi đúng đường. Có thật không? Tôi đã hỏi, bạn nghiên cứu bao lâu về tử vi và phong thủy? Nếu tử vi đủ lâu, thì cung nào trong lá số với bạn là quan trọng nhất. Bạn trả lời: cung Phúc đức. Ok. Nếu phong thủy đủ lâu, theo bạn hướng nhà có quan trọng bằng phong thủy của cả vùng đất? Và phong thủy ở đây bạn lại bó hẹp trong phong thủy của đất đai rồi. Ok.

Và xin nói tiếp về “chủ quan”. Bài trước mình đã chia sẻ về hãy đánh thức cảm xúc nội tại, đánh thức chính bản thân mình. Suy nghĩ bằng đầu, suy nghĩ duy lý sẽ nhận được những con đường đi sai như bản thân mình đã gặp phải. Trái tim dù nó nằm sâu trong lồng ngực thật đấy, và không nằm trên cao để thấy tỏ như bạn nghĩ nhưng nó lại là ngọn đuốc sáng soi đường cho mỗi bước đi của chúng ta. Trước mỗi sự lựa chọn, hãy nhắm mắt lại, đặt tay lên trái tim, thành thật nhất với bản thân mình bạn sẽ có sự lựa chọn đúng đắn nhất và với mình đó mới là “chủ quan”.

Chia sẻ thế nhé. 😀

Bài học đơn giản

Những bài học đơn giản trong kinh doanh:
– Coi khách hàng như chiếc kẹo dừa. Lúc đầu khá cứng. Nhưng hãy bỏ nó vào mồm, dùng lưỡi đảo qua đảo lại và khéo léo, nó mềm ra rồi. Khách hàng dù có khó tính đến đâu nhưng bạn khéo léo là mềm hết thôi mà.
– Coi quản lý doanh nghiệp như bạn đang chơi cờ vây. Góc nào cũng cần phải che chắn và quan tâm. Tổ chức quản lý, nhân sự, phương thức bán hàng và vốn. Coi nhẹ một quân thôi là tèo rồi.
– Coi nhân viên như chính mình thôi: mình có tự giác, mình có cần được quan tâm, săn sóc. Nhớ lại ngày đi học đại học, đến sát ngày thi mới học. Nên bạn không đôn đốc, đốc thúc là họ lười ngay. Khi ốm cũng cần ai hỏi han, ai cũng như ai hết thôi, hãy quan tâm dù một cái hắt hơi nhỏ nhất. NV sẽ vừa nể vừa phục vì một người lãnh đạo như thế đấy.

bai hoc 

Chia sẻ về khóa học MMI và trải nghiệm bản thân – P1

Bạn đã đọc ở đâu đó, hay nghe thấy ở đâu đó, ai đó nói rằng: “đừng tin những gì tôi nói” bạn sẽ nghĩ sao? Mở đầu bài giảng của MMI hay sách BMTDTP là như vậy đấy. Nhưng với cá nhân tôi thì ở đâu cũng vậy thôi. Với ngay chính những chia sẻ này, tôi cũng chỉ đưa ra như một sự chia sẻ những trải nghiệm của cá nhân. Và chỉ mong bạn là người đứng ngoài xem xét và đặt câu hỏi là được. Khoan hãy đánh giá đúng sai, khoan hãy phán xét.

Chia sẻ hôm nay, đầu tiên, mình sẽ chia sẻ về câu nói trên: “đừng tin những gì tôi nói”.

Tôi vốn dĩ là một con người chỉ biết học. Với hoàn cảnh gia đình của mình so với những gia đình khác, bố mẹ tôi chỉ có một yêu cầu đối với hai chị em là học thật giỏi. “Mọi tội có thể tha trừ tội học dốt” Đó là khẩu hiệu của mẹ và bà không chấp nhận trong sổ điểm của con mình có điểm kém. Bà tự biết năng lực của hai đứa con đến đâu nên cũng đặt tiêu chuẩn rõ ràng. Bà đặt tôi phải luôn có điểm TB>8 và em có điểm TB>7 và không được phép kém hơn. Cùng với sự nhận thức từ sớm hoàn cảnh của mình, nên cá nhân tôi cũng luôn ý thức phấn đấu, cố gắng rèn luyện và học tập để có được những thành tích mà bố mẹ đáng tự hào.

Ngoài học, tôi chăm chỉ đọc. Những cuốn sách giáo khoa không đủ thu hút tôi. Ngay từ bé tôi đã tìm các cuốn nâng cao, những cuốn chuyên đề để tự đọc, tự học. Ngày học ĐH, bạn bè cắm cúi với cuốn giáo trình và vở ghi, tôi đã tìm đọc những cuốn mang tính đề tài, lên mạng tra thông tin về môn học đó. Tôi yêu thích triết học, nên tự tìm những cuốn sách mang tính tư duy, triết học. Tôi yêu thích tâm linh, nên tự tìm những cuốn về tôn giáo, về khoa học tâm linh. Trí nhớ của tôi không tồi nên đọc đến đâu hoặc đoạn nào hay là tôi nhớ gần như không sai. Ngoài ra, tôi yêu thích sưu tầm danh ngôn. Khi mà nhà in lịch in lên đó một câu danh ngôn thì tôi đều chép lại, phân loại và nhớ chúng.

sach

Tôi mê đọc sách và bị cuốn hút bởi những cuốn sách đó cũng như bị sống trong nó. Tôi bị nói sống như sách. Đến người yêu tôi còn bảo tôi yêu như phim, nói như sách. Cái gì tôi cũng mang những điều ở trong sách ra để nói, để trao đổi, để khẳng định mình và để nói người kia nông cạn khi không hiểu, không đọc sách. Tôi lấy những cái thước đo mà sách vở, mà những câu danh ngôn chỉ ra để phân loại con người tôi gặp, tôi nói chuyện. Có thể cảm xúc của tôi dành cho một ai đó là khác, nhưng tôi dựa vào những cái tôi cho là chuẩn của khoa học hình tướng, tử vi, của phân loại danh ngôn.

Trong môi trường sinh viên, có thể tôi thấy mọi thứ đều có vẻ ổn. Nhưng khi đi làm, vẫn còn giữ cái quan điểm và thói quen đó khiến tôi dễ dàng nhận ra cái sai hay cái đúng theo quan điểm của cá nhân. Và cái sai thì hiển nhiên theo cái chuẩn của tôi thì nhiều rồi. Và tôi cảm thấy cuộc sống thật đen tối, bản thân mình thì khó chịu, bức xúc trước những cái sai đó và chỉ muốn cải thiện chúng, phản kháng chúng. Chính vì thế làm cho cảm xúc của cá nhân của tôi trở nên tiêu cực theo đúng nghĩa tiêu cực. Tôi không còn thấy cuộc đời màu hồng, hay trong mắt mọi người long lanh nụ cười nữa. Tôi giật mình với nó.

Tôi nói chuyện với một người mà tôi tin tưởng và ngưỡng mộ, một PGS.TS vật lý về cái quan điểm tôi muốn sống theo như cảm xúc và không muốn phán xét ai nữa. Ông nói: em học Vật lý mà không biết rằng, dù em có đấm cùng một lực đi chăng nữa, thì vào giấy, giấy rách, vào tường em đau àh? Vì tôi ngưỡng mộ ông, tôi tin những lời ông nói nên tôi cho rằng câu đó là chí lý, là một quan điểm tôi cần phải làm theo. Nhưng chính cái quan niệm đó càng đưa tôi đến chỗ tôi không còn thấy ai đáng tin tưởng, không còn ai tôi thấy trân trọng và yêu mến. Trong mắt tôi là một lũ người với những tham vọng đen tối, dơ bẩn bị cuốn theo cuộc sống đời thường một cách ngu ngốc. Tôi tự hào vì mình. Tôi tự hào vì mình không tham lam, ngu ngốc. Tôi tự hào vì mình làm được những điều như sách nói. Nhưng ngược lại, tôi đã không thể tự đặt bút viết tiếp một dòng thơ nào nữa. Những bài hát tôi hát giờ chỉ còn đúng điệu nhạc chứ không còn cái hồn du dương trong đó. Tôi tự dưng khép mình lại không muốn chơi với ai và không cảm thấy ai có thể chia sẻ với mình. Sau 3 năm đi làm, tôi nhận ra mình đã quá khác so với ngày xưa. Hai con người khác biệt. Và lần này thì tôi sợ hãi. Tôi sợ hãi chính mình. Tôi sợ hãi cái thế giới quan tôi tự đặt ra cho mình. Và tôi bật khóc.

Cảm ơn người chồng của tôi đã kiên trì hướng dẫn cho tôi thay đổi. Cảm ơn thầy của tôi đã nhẹ nhàng lắng nghe những tâm sự và chỉ bảo tôi. Và chốt lại cảm ơn MMI cho tôi khẳng định rằng dù phương Đông hay phương Tây, từ người bình thường đến người giàu có, nếu tự biết lắng nghe chính bản thân mình, nếu tự biết lắng nghe cảm xúc của con tim mình thì người đó sẽ được hạnh phúc.

Cảm ơn các bạn đã đọc bài viết.
(Ở đây tôi không phán xét ai, hay không chê trách những người chỉ biết áp dụng hay sống theo lối sống sách vở. Mà tôi chỉ muốn chia sẻ trải nghiệm của bản thân của tôi vì lối sống ấy mà tôi đã như thế nào.)

Tiền là một cú click chuột

Lần đầu tiên trong đời trở thành kẻ “tỷ phú thời gian, ăn mày tiền bạc” – nghề tư vấn FOREX.

Lựa chọn một con đường mới khác hẳn với những gì mình đã nghĩ, đã rèn luyện, đã vun đắp và xây dựng để “nắm bắt thời cơ, đón đầu thử thách”.

FOREX (Foreign Exchange). Một từ nghe quá lạ lẫm đối với nhiều người. Cũng như 15 năm trước là từ Bất động sản, 10 năm trước là từ Chứng khoán. Với tôi cũng vậy. Nó quá lạ, chưa nghe thấy bao giờ. “FOREX khó đầu tư và khó làm tư vấn lắm em ạ.” Đó là câu trả lời đầu tiên tôi nhận được khi tôi lần đầu tiên gặp Sếp tôi và hỏi “FOREX là gì vậy?”

Bất động sản, Chứng khoán. Những kênh đầu tư cũng siêu lợi nhuận và khó. Nhưng với người số 2 luôn đứng sau số 1 thì Bất động sản bong bóng đầu cơ, Chứng khoán trần làm giá, thì tôi chịu thua. Tôi không đủ ma mãnh để đấu lại những cái đầu tinh quái đó. Tôi thử chọn một kênh đầu tư không phải của Việt và không nằm trên đất Việt xem sao. Kênh đầu tư FOREX, tư vấn đầu tư FOREX. Cái mà Sếp tôi nói “khó lắm em ạ”.

Tôi trở thành kẻ “tỷ phú thời gian, ăn mày tiền bạc” như thế. Tôi trở thành người “nắm bắt thời cơ, đón đầu thử thách” là như thế. Chỉ để khẳng định từ khó, chỉ để khẳng định một thử thách mới sắp đến.

FOREX là gì? Bạn hãy gõ vào Google và tra xem sao? Có 126.000 kết quả bằng tiếng Việt và 22.900.000 kết quả bằng tiếng Anh. (Bạn đừng nhầm sàn Vàng VN với sàn FOREX đa quốc gia trên Thế giới nhé.)

Với tôi, FOREX đơn giản là một sàn giao dịch tỷ giá ngoại tệ, kim loại, hàng hóa. Tại nơi đây, bạn có thể mua, hay bán bất cứ lúc nào 24/24 mà không cần phải ra ngoài thị trường, không sợ không có người bán và không có người mua vì lượng người giao dịch là rất lớn, mua bán hai chiều khi bạn vừa là người mua khi đặt mua và là người bán khi đặt bán . Tất cả online, tất cả được mã hóa điện tử, tối giản mọi bất lợi mà bất cứ cái “chợ” hay “cửa hàng” nào đưa ra. Tất cả chỉ là một cú click chuột. Ảo ư? Không. Tiền bạn đưa vào thị trường là thật, lỗ là thật, lãi rút tiền về tài khoản cá nhân là thật. Click chuột để đặt lệnh bán, click chuột để đặt lệnh mua. Click chuột để mất tiền (bạn đầu tư sai thời điểm), click chuột để được tiền (bạn đầu tư đúng thời điểm).

Tiền là 1 cú click chuột là như thế. 😀

Thời đại của Thế giới phẳng mà.