Từ nhỏ bố đã khuyên nhủ: muốn làm quản lý, lãnh đạo con phải có cái đầu lạnh. Chẳng hiểu cái đầu lạnh là gì nữa, sờ vẫn mát mà. Kệ đi, tuổi ăn, tuổi lớn, tuổi chơi, tuổi vu vơ cứ thoải con gà mái thôi.
Thói quen hành động theo cảm xúc k biết có p là do bị cài vào gen rồi không. Nhưng nó như một phản xạ tự nhiên vô điều kiện: thích thì làm, thích thì chơi, thích thì gặp, thích thì cười, … Còn k thích thì No, bye. Nhiều lúc cũng dở khóc dở cười, nhiều lúc cũng hối hận vì kiểu trẻ con đó. Ôi dào. Được dăm hôm, vài giờ chứ đừng nói dăm bữa nửa tháng, là lại đâu vào đó.
Xét cho cùng, hành động như vậy đỡ p đau đầu: tính tính, toán toán, phân tích thiệt hơn. Đi làm mục đích kiếm tiền đã đành, đi học cũng mục đích, đi chơi cũng mục đích, gặp ai đó cũng mục đích. Trước thì mình nhổ toẹt vào cái mục đích đó. Bên cạnh đó mình bị ng khác nhổ toẹt vào mặt vì cái tội như bò lạc, dốt k biết tận dụng cơ hội. Giờ thì mình thấy đáng thương cho nx kẻ đó. Có p vì thế họ già nua đi vài phần, tóc thêm vài sợi bạc, trán thêm nhiều nếp nhăn. Giờ thì họ cũng đáng thương cho mình: vì chẳng b khi nào d ng khác khen thật hay nói mỉa, lúc nào cũng phơi phới vì tưởng tượng.
Uây ơ. Vậy mà mình vẫn cứ đi như con đường được trải thảm, mình vẫn cứ sống như đời nở hoa, và mình vẫn hát ca như chưa từng la mắng. Một số kẻ đặt dấu hỏi cho sự Thành công của mình hôm nay: có phải cô ấy luôn đặt mục tiêu và lựa chọn mục đích?
Thương thay.
Một điều duy nhất có thể cải thiện cho ra kết quả tốt đẹp đó chính là suy nghĩ tốt đẹp. Suy nghĩ tốt cho cảm xúc tốt, cảm xúc tốt cho hành động tốt, hành động tốt cho kết quả tốt.
Thế thôi.
Đừng cố moi bới cho đau đầu vì mình vẫn luôn là kiểu người cảm xúc.
Đời
Đời
Đằng sau mỗi sự thành công là….
Một bài thơ của người Việt. Một video của người Tây. 2 phương trời, cùng một nội dung, cùng nhiều đối tượng.
Nhận ra một điều, không phải ta đang cố gắng để thành công (nhiều tiền, quyền cao chức trọng) mà ta đang cố gắng để có ích. Và có một bí mật ít ai biết thành công tỷ lệ Thuận với những gì ta Cho đi.
Cũng chỉ còn 2 tuần nữa tròn 5 năm lập và theo đuổi sự nghiệp riêng. Chưa phải đại gia nhưng tổng số tài sản và thương hiệu cũng tạm tính nửa triệu $. Chưa phải nhà phát minh nhưng cũng góp phần đáng kể trong việc tạo ra một “phong cách” hưởng thụ âm nhạc kiểu mới. Tạo ra một chất lượng sản phẩm tốt hơn với giá cả. Như vậy có được coi như làm được điều gì đó cho cuộc sống này, cho xã hội này?
5 năm một con đường, kiên trì với bao khó khăn. 10 năm một lựa chọn, kiên định với quyết định của mình. Hôm nay và mai sau nữa không phải như Bố Mẹ mình ngồi Giá như, lúc đó mà… Được sống đúng là mình, được thực hiện ước mơ của mình và nhìn thấy nó dần dần thành hiện thực thật sung sướng biết bao. Chỉ cần bạn dám ước mơ, bạn đã khác vạn người. Nhưng nếu bạn dám thực hiện nó đã khác cả triệu người.
Tôi không mong bạn ngưỡng mộ tôi, khi 10 năm trước tôi xé bỏ tờ giấy viên chức một vị trí đẹp ở Sở bạn có thầm nói sao phí thế? Tôi không mong bạn ganh tị với tôi, khi 5 năm trước tôi cần 2 triệu để làm ĐKKD câu bạn từ chối khéo tôi là gì nhỉ?
5 năm thật nhiều gian truân như bài thơ dưới. Nhưng thời gian thật nhiều kỳ diệu. 5 năm ngoảnh lại tôi đã ở xa vị trí của mình trước kia rất nhiều. 5, 10, 15 nữa tôi sẽ còn đi đến đâu? Còn bạn? Bạn ntn so với 5 năm trước và 5,10,15 năm nữa bạn sẽ là ai.
Tất cả chỉ là bạn có dám vượt qua những khó khăn nối tiếp?
Hãy ước mơ, hãy can đảm bước. Cuộc sống cũng chỉ còn 7 cái 5 năm thôi, chúng ta cũng chỉ sống 1 kiếp người. Lâm Thảo Hương Vũ
Đời doanh nhân
Đời doanh nhân mồ hôi hòa nước mắt
Anh nâng cốc giữa mùa thu Hà Nội
Lời trâm ngâm như gió thoảng qua chiều:
“Đời doanh nhân mồ hôi hòa nước mắt
Đã bao giờ đong để biết bao nhiêu…”
Tôi đâu biết sáng nay anh dậy sớm
Chỉ kịp dằn lòng một gói mì tôm
Rồi vội vã lao ra đầu phố
Gọi cho mình một cuốc xe ôm.
Tôi đâu biết anh vừa đem nữ trang ngày cưới
Cùng với chiếc xe của con gán cho hiệu cầm đồ
Ghim tủi nhục, anh lao vào bàn tiệc
Cùng với bạn bè cao giọng zô.. zô!
Tôi đâu biết có chiều ba mươi tết
Anh cắm xe và cắm cả ngôi nhà
Trả hết thưởng lương cho người lao động
Anh vẫn không quên tặng họ mấy phần quà
Tôi đâu biết trong năm chỉ có ba ngày tết
Anh được thảnh thơi thoát khỏi nợ nần
Mồng bốn tết lại lao đầu vào việc
Lại dập dìu chủ nợ đứng ngoài sân…
Tôi đâu biết anh chỉ thầm mong ước
Có một ngày không điện thoại, email
Một mình đến một nơi xa lạ
Nằm quay lơ, ngủ một giấc dài…
Tôi đâu biết đời doanh nhân cơ cực
Chỉ thấy nhà cao, hàng hiệu, xe sang
Và mỗi bận thiên tai, bão lũ
Lại thấy các anh hô: Xin được sẵn sàng!
Nhưng tôi biết doanh nhân như người lính
Đã lên yên là chỉ tiến, không lùi
Bởi đằng sau các anh không chỉ là tiền bạc
Mà còn có biết bao số phận những con người.
Tôi còn biết nếu anh nhụt chí
Là nhân viên tháng đó không lương
Có người già bệnh không có thuốc
Có em thơ dang dở chuyện đến trường…
Và tôi biết giữa chiều thu Hà Nội
Anh nâng cốc bia, đôi mắt mơ màng
Tôi biết có bao điều anh đang nghĩ
Bởi đời doanh nhân không có phút thư nhàn./.
Bùi Hoàng Tám
Tặng các bạn của tôi Đặng Sỹ Duy Bùi Văn Hùng Nguyễn Kim TuyếnPham Duy Thanh Lan Anh Ngo Nguyễn Văn Bình… cứ bước, ước mơ ở dưới chân nhỉ.
BÍ MẬT THÀNH CÔNG VƯỢT TRỘI.
Những nhà thiên tài toán học chỉ với 10 chữ số, nhà vật lý với 2 dấu (+) (-), nhà lập trình với 2 số 0 và 1, nhà soạn nhạc với 7 nốt, họa sỹ với 7 màu sắc … Tại sao từ những thông tin ít ỏi đó họ vẫn có thể thành công vượt trội hơn những người khác. Có bí mật gì không?
Khi bạn chưa ở đỉnh cao của Vinh quang hay Thành công. Thì lúc đó các chiến lược và chiến thuật của bạn hiển nhiên sai với hàm fx = (x yếu tố).
Việc đi học kinh nghiệm hay chiêu thức của kẻ khác, nhất là những kẻ hơn ta nhiều cấp là điều nên làm. Ít nhất là nó sẽ giúp ta cải thiện và có thể đưa ta tới ngưỡng thành công của người ta học. Nhưng nếu cao quá e rằng ta không hiểu kiến thức họ đưa. Vừa vừa ta áp dụng chưa đủ lại bảo không hiệu quả. Đâu đó, nói: Nghĩ ngược lại và làm khác đi. Nghĩ ngược lại và làm khác đi là cái gì? Vốn đã làm khác rồi mà còn không ổn mà?
Quy trình, lưu đồ, sơ đồ, mindmap, kế hoạch chúng ta đang biết ai sở hữu được nó đã là thành công rồi. Vì nó đang sắp xếp thông tin cho chúng ta dưới dạng 2 chiều. Dọn dẹp cho chúng ta việc có thể sa đà vào những thông tin không cần thiết. Dọn dẹp đường cho chúng ta đi từ thông tin nọ sang thông tin kia một cách dễ dàng và vắn tắt. Cho chúng ta biết cái nọ là nhân của cái kia.
Nhưng có ai biết rằng, thông tin cần sắp xếp dưới dạng đa chiều. Chúng ta sẽ thật sự sẽ thành công vượt bậc. Nghĩ ngược lại là lần lần theo sợi dây thông tin đó lần ngược lại về cái GỐC VẤN ĐỀ. Nghĩ khác đi là đưa chúng ta sang sợi dây thông tin khác phù hợp với khách quan của chúng ta và kết hợp với các yếu tố thế mạnh của chúng ta để cho ra một kết quả thành công vượt trội.
Thông tin không cần nhiều. Học cũng chỉ vậy thôi. Quan trọng là biết sắp xếp chúng, ứng dụng nó vào đâu, nó có ý nghĩa gì, sự việc ta đang gặp phải cần sử dụng thông tin gì để xử lý.
Tiều Như là như vậy đó. Cứ tham vọng vẽ ra một khối thật lớn. Nhưng từng điểm thông tin không biết kết nối, không biết cái nào là nhân quả cho cái nào, không biết thành công là hàm fx của các yếu tố nào thì lại vẫn Như Tiều thôi. (Khi tớ ngộ ra và thấm thía chữ Tiều Như này thì tớ được đổi tên).
Tĩnh tại, và sắp xếp, link lại mọi thứ. Những con người vĩ đại trên họ có chăng chỉ là những thiên tài sắp xếp có phải không?
Chúc các bạn một ngày như bao ngày, rong chơi trong tự tại.
Chân dung CEO
Có gì vui hơn khi mình có ý nghĩa với một ai đó. Cũng như mình không ngại khi ai đó nói mình là Thatcher để sau đó có những sự thay đổi không hề nhẹ, tốt đẹp hơn cho cuộc sống này và cho những cuộc đời của họ.
Trong tất cả các khoá dạy về CEO ở các trung tâm, tôi đều thấy chuyên đề đầu tiên là “Chân dung CEO”. Suốt hơn 4 năm làm CEO, chỉ tới sau khi học đủ nhiều tôi mới biết thế nào là một CEO, mới biết thế nào là sứ mệnh của mình và của CEO.
Tôi đã tiếc nuối khi cả mấy trăm tỉ đồng của một bệnh viện xuống sông xuống bể vì tiếp thị kém, khi những chuyên gia quốc tế ngồi phơi mặt chờ bệnh nhân Việt. Tôi đã cảm động trước tấm lòng của những giáo viên tài năng tâm huyết muốn truyền kiến thức cho học trò, bay nửa vòng trái đất sang VN mà không có học sinh. Tôi rớt nước mắt vì anh bạn Tiến sỹ có công ty to đùng trên phố cổ phải đóng cửa chuyển về ngồi ở góc nhà của mình. Tôi yêu Marketing không phải chỉ vì Marketing mới là người tìm ra nhứng sản phẩm khác biệt, mới là người đưa những sản phẩm có giá trị tới tay người tiêu dùng, mới là người dẫn tay người tiêu dùng tới những cửa hàng có giá trị. Tôi yêu marketing vì tôi hy vọng mình có thể làm được điều gì đó có ý nghĩa cho những ông chủ kia và sản phẩm của họ. Và tôi quyết tâm làm marketing. Tôi mang giá trị cho mọi người và tôi đã từng nhận lại được rất nhiều.
Và suốt hơn 4 năm qua, tôi hậm hực, bực tức vì không được đi theo cái mình cho là đúng đắn đó. Nhưng giờ tôi đã hiểu: CEO không chỉ là người làm được tất cả những điều người làm Marketing làm mà còn giúp, hướng dẫn tất cả những người khác làm điều họ muốn, điều họ ĐAM MÊ (trong đội nhóm của mình) nếu biết cách. Tôi cảm thấy mãn nguyện và tràn đầy sức lực hơn bao giờ hết khi nhận ra được giá trị của mình. Tôi sinh ra là để làm CEO. Và sứ mệnh của tôi là trở thành một người CEO chân chính. Và tôi yêu nghề CEO của tôi. Tôi yêu các thành viên gia đình AK.
Thuyết Tiền
Tiền không tự nhiên sinh ra và cũng tự nhiên mất đi.
Tiền “sinh” là tiền được chuyển hoá từ giá trị bạn mang lại cho xã hội và cho người khác.
Tiền “đi” là tiền được chuyển hoá thành cái gì đó, điều gì đó cho bản thân hoặc cho người khác.
Đừng thắc mắc vì sao tôi chưa có tiền, đơn giản giá trị bạn mang lại chưa đủ lớn.
Đừng thắc mắc tại sao tôi hết tiền, đơb giản vì bạn cho chúng chuyển hoá nhanh quá.
Tiền vốn dĩ là một danh từ, được dùng làm đại diện để trao đổi các giá trị tương xứng. Tờ tiền là một vật trung gian dùng để trao đổi các vật khác thậm chí rất to lớn hoặc hữu hình.
Và cuối cùng Tiền chỉ là 1 trong 5 yếu tố cấu thành nên sự GIÀU CÓ. (Sức khoẻ, thời gian, mối quan hệ, tinh thần và Tiền). Hehe.
Dầu sao mình vẫn yêu tiền, vì mình nhiều tiền có nghĩa mình đang làm d rất nhiều điều có giá trị và có thể đem chúng quy đổi thành nx thứ có ý nghĩa cho ng khác.
Bài học từ người thợ sơn.
Có một hạng mục mà AK đang thi công là Ốp vách gỗ veneer hội trường.
Người thợ sơn thứ nhất, sau khi phun được một mảng tường bị loang màu. AK đã hỏi:
– Sao màu gỗ trần lại thành màu vàng thế kia anh nhỉ?
– À, gỗ không đều nên phải cho lên màu như thế.
– Nhưng lên màu như thế lại bị loang quá anh ạ.
– Ừ, không tránh được em ạ.
– Vậy, ạ. Thế thì làm thế nào giờ, khách hàng không ok mảng màu đó.
– Thế thì chịu.
Sau đó AK yêu cầu lau màu sơn vàng bị hỏng, người thợ sơn đó đã thách thức: em tìm được ai sơn đẹp hơn về mà sơn, anh chịu, không lau được.
Người thợ sơn thứ hai, sau khi phun một mảng tường bị hỏng màu. AK đã hỏi:
– Chết, sao anh lại phun thành màu này. Còn tệ hơn lúc trước.
– Tệ hơn à. Nhưng để đều thì phải làm thế em ạ.
– Không, làm vậy xấu lắm. Khách hàng không hài lòng được đâu.
– Ừ, vậy không để trần màu đi. Chỗ nào trắng cho thêm tí màu bằng chỗ đậm. Chứ anh cũng thấy để trần đẹp hơn.
– Vậy thống nhất thế đi. Làm theo phương án của anh.
– Ok, vậy anh em thống nhất để anh cho lau màu sơn bị hỏng đi.
– Được ạ.
Người thợ sơn thứ hai đã nhận thấy cái sai của mình và sẵn sàng đề xuất một phương án mới dù có mất công hơn. Nhưng thực tế lại hoàn toàn dễ dàng vì phun sơn trần là việc phun cực dễ đối với thợ sơn.
Thế đấy. Vì không chịu sửa sai và bảo thủ mà người thợ sơn thứ nhất đã mất cả công trình mấy trăm m2.
Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi
Hãy nán lại, like chia vui và thấy hết ý nghĩa câu nói đó đúng với mình như thế nào. Liệu nó có đúng với bạn? Nó cũng giải thích cho bức ảnh ở dưới kment kia.
Hôm nay là tròn 2 tháng sau khi được “tẩy não”. 1 tháng đầu cho việc Hoàn thiện hoá, đến giờ vẫn thiếu vị trí Kỹ thuật, nên mình vẫn p kiêm. Hoàn thiện hoá nhưng cũng chỉ 5 nsu cho 5 mảng chính yếu thôi. 1 tháng rồi sống trong sự sung sướng chưa bao giờ có được và mình tin sẽ được dài dài. Mục tiêu 2 năm nữa tự do tài chính và tuần làm việc 4h.
Trước cứ nghĩ cty có vài người cần j bài bản. Thế là cviec ngập đầu, mệt mỏi khi vừa nhắc xong các bạn ấy đã đâu vào đó. Một lúc k có mình ở vp là mọi thứ lộn xộn hết cả lên. Đã quá chán ngán với việc tuyển vào, đi ra. Đã quá mệt mỏi với hợp đồng mà mỗi mình xử lý. Thêm đó con nhỏ, chồng không hài lòng với cách qly nên k muốn xía vào việc điều hành của mình. Ông xã là chủ tịch hdqt mà. Thật sự đơn độc trên bước đường kinh doanh. Nhiều lúc chán ngán định bỏ cty đi. Nhiều lần đã lên mạng search vị trí phù hợp. Nhưng nghĩ lại bao năm mình sống chết với nó, con lại nhỏ, mình làm thế này vẫn tự do hơn nên lại gồng mình lên mà cố gắng. Doanh thu k tệ, nhưng nó k xứng đáng với nx j mình bỏ ra.
Còn hiện nay thì sao? Ban đầu là các bạn ấy tự viết list cviec và tự đặt ra yêu cầu cviec cao hơn mình nghĩ. Tự lên quy trình cviec dù là bé nhất, tự điều chỉnh khi thấy sai. Sau là: chj ơi 2 năm nữa em sẽ giỏi hơn chj. (Gần 3 năm trước mình điều hành với kiến thức và kinh nghiệm zero). Bạn marketing: em sẽ là giám đốc marketing làm nhiều cty tr đó AK là dự án lớn của em. Bạn quản trị nội bộ: em sẽ thành gđ điều hành thay chj, cj k p đến cty nữa. Bạn kế toán bán hàng: e sẽ là Ng bán hàng bậc thày. Mà vui là các bạn ấy tự nói nhé, k p hỏi mục tiêu của e là gì? Việc nộp báo cáo, kế hoạch check list cv hàng ngày, tổng kết thì k p giục rồi.
Và hôm nay, ngày thứ 6 định mệnh. Như trước sẽ là: mặt cúi gằm, tay run rẩy, hỏi mãi k nói. Giờ thì: mọi ng đi họp đi. (K p bạn qtri giục nha). Chưa bắt đầu: cho em báo cáo trước. Quy trình là Niềm tự hào cty trước sau mới đến nv báo cáo. Ai cũng muốn nói. Ai cũng muốn khoe, chỉ tìm ra 1 cách chỉnh sửa ảnh của bạn Mak cũng khoe. Lúc chiều, khi bạn Qtri tổng kết về KPI, có bạn: cj ơi, e vẫn chưa thấy mình làm tốt, tuần sau e sẽ làm tnay, tnay xem sao… (e ấy nói với bạn Qtri)
Giờ mới thật sự hiểu ý nghĩa của việc làm CEO, thấy hết được hạnh phúc khi dẫn dắt được các bạn trẻ làm việc trong sự vui vẻ, tìm thấy yêu thích tr cviec, phát huy đam mê của họ.
Còn một điều vô cùng đặc biệt. Khi mình thay đổi, nvien mình đều k thấp thỏm đến giờ là về mà làm việc hăng say, để ông xã mình khi về nhà (mình đặt vp ở cùng nhà) thấy mọi ng vẫn vui vẻ làm việc, và luôn luôn happy sau mỗi giờ làm, làm cho ông xã vô cùng ngạc nhiên. Ông xã thay đổi cách nhìn với cviec điều hành của mình, và hiện giờ ông xã đã giúp mình một tay trong việc ra chiến lược, định hướng mục tiêu.
Bạn thấy thế nào? Quá happy. Happy k để đâu cho hết. Dạo này đi học cả ngày, tham gia giao lưu nhiều và cviec ở nhà các bạn ấy vẫn xử lý ngon. Tuy vẫn mới, nhiều bạn k đúng chuyên ngành nhưng nvay là ổn hơn rất nhiều so với trước.
Giờ bạn đến cty tôi, k thấy bảng kế hoạch, k thấy list cviec mà thấy trước mỗi bàn làm việc là bảng Rèn luyện 12 thói quen và 5 tính cách tốt mỗi ngày. Và hiệu quả kinh doanh để cuối năm kể nha. Giờ nói ra hơi sớm nhưng chắc chắc giờ đã tốt lắm rồi.
Bài học nhỏ
Hai bài học nhỏ trong ngày:
– Nếu cứ chủ quan theo điều mình thích thì kết quả sẽ không hề như bạn nghĩ. Thời điểm là quyết định. Nếu qua rồi không thể lấy lại được.
Bé nhà mình ăn xong được một lúc thì quay ra đòi ti mẹ. Vì bé còn đang ốm, nên đúng ra phải cho bé uống thuốc sau khi ăn. Nhưng vì bé đòi ti nên mình đã mặc kệ: bé ti xong rồi uống thuốc. Mình không nghĩ đến kết quả: bé đang ti thì đã ngủ luôn và bỏ mất 1 lần uống thuốc trong ngày.
– Bạn có thể làm được rất nhiều điều to lớn nên đừng sợ hãi.
Trước đây khi đi làm phải mặc váy, ông xã bảo nên mua 1 cái xe ga. Nhưng lúc đó mình rất sợ, mình quen đi xe wave đạp số mất rồi. Chị cùng phòng động viên và chia sẻ kinh nghiệm nhưng mình vẫn cảm thấy sợ. Mình lò dò đi từng m từ chỗ mua xe về. Rồi cũng ok. Biết đi xe ga, nhưng mình vẫn sợ xe Lead, vì nó quá to nên chẳng bao giờ dám ngồi thử lên để đi. Và hôm nay, tình thế bắt buộc phải hành động. Không ngờ nó quá dễ dàng. Hihi.Chưa thử, chưa phán xét.
Bí mật “KINH DOANH”
Hôm nay stress, ngồi tìm hiểu về chữ “KINH DOANH”. Tra nghĩ của nó trong từ điển Hán Việt mới thấy cần hiểu đúng nghĩa của nó thì những người làm “KINH DOANH” mới là những “DOANH NHÂN” được.
Chữ “KINH” trong từ “KINH DOANH” là cùng một chữ với chữ “KINH” trong “KINH ĐIỂN” hoặc “KINH KỆ – kinh thư nhà Phật”. Chứ không phải chữ “KINH” trong “KINH HOÀNG, KINH KHỦNG, hay KINH HÃI…”
Còn chữ “DOANH” là cùng một chữ với chữ “DOANH” trong “DOANH hoặc DOANH TRẠI – nơi lưu giữ, nơi đóng quân”. Cũng không phải là chữ “DOANH” trong “DOANH THU, DOANH SỐ”.
Có lẽ là thế chăng. “KINH DOANH” không phải là biến con người ta thành “máu lạnh” chỉ biết đến đồng tiền. Mà “KINH DOANH” sẽ là nơi tốt nhất để chúng ta tu tập, trưởng thành. Vì đây chính là nơi mà mọi tình huống phát sinh của các mối quan hệ được nảy sinh nhiều nhất. Người làm kinh doanh cũng là người ở trung tâm của các mối quan hệ (khách hàng, đối tác, người làm, gia đình, tinh thần, tiền bạc). Và khi xử lý được các tình huống, cũng như cân bằng được các sơi dây đó thì trung tâm mới thực là trung tâm. Và “KINH DOANH” đúng là nơi để có những “DOANH NHÂN”.
Góc nhìn
Thấm thía sao khi đi làm kinh doanh con người ta sẽ dần có cái đầu lạnh, trái tim lạnh.
Tất cả bảo vì đồng tiền ư? Đúng hay không đúng?
Nếu chỉ làm cho một mình hưởng và không vì tiền, có lẽ mình chỉ cần đi làm công ăn lương, hay dừng chân ở chốn quê mùa vui với đàn lơn, đàn gà và vườn rau. Thế là “sáng ra bờ suối, tối vào hang, cháo bẹ rau măng luôn sẵn sàng”. Cuộc sống điền viên vui vẻ.
Đến khi mình không sống một mình. Nghiệp quả ngoài việc nuôi 1 đứa con thì còn nuôi cả chục đứa nhân viên khác thì tiền lãi từ khách hàng mang tới đâu phải một mình mình được hưởng. Giật mình mỗi khi nghe thấy điện thoại từ đối tác đến ngày thanh toán công nợ. Thon thót mỗi khi tới đầu tháng lo tiền trả lương. Vậy thì sống và làm phải vì tiền rồi vì không có tiền làm sao thuê người cùng làm (k dùng từ người làm vì họ k p làm cho mình, mà họ cùng làm với mình). Tiền thuê này có thể sinh lời nếu nhân viên đó giỏi, chăm chỉ. Tiền thuê sẽ bay cùng mây gió nếu nghiệp quả lại gặp phải nhân viên không hợp việc, hợp công ty. Rồi tiền dùng để đầu tư phục vụ cho công việc kinh doanh: mặt bằng, điện nước, quảng cáo…
Nghiệp quả giáng xuống khi khách hàng không sòng phẳng, thanh toán trước 50% theo hợp đồng, phần còn lại xù ém nợ. Nghiệp quả giáng xuống khi đứa nhân viên mất công đào tạo đã học đủ rũ áo ra đi hay phản bội, nẫng khách.
30 tuổi. Sống chưa bao giờ nợ nần. Sống luôn coi chữ tín, chữ nghĩa làm đầu, nặng chữ tình. Nhưng đến ngày hôm nay, đồng tiền hay công việc khiến nhìn đời, nhìn người lạnh băng. Cái đầu vốn nhìn người không đề phòng, giờ luôn phải đặt ra dấu hỏi.
Cuộc sống thế nào là do góc nhìn của mỗi người. Góc nhìn của mình chẳng nhẽ lại thay đổi đáng sợ đến thế ư? Nhưng không nhìn như thế liệu còn gặp phải những người khách hàng hay những người nhân viên đáng sợ như thế. Hay coi là bình thường. Tự nhủ cuộc sống luôn có hai mặt chăng?