Cứ bình tâm

Đây là bề ngoài của tôi.

Nhưng trong zalo thì các tin nhắn kiểu như:

– chị ơi, khách này cần tư vấn thi công trước, chị xem bản vẽ và nhắn khách nhé

– chị ơi, nhà thầu này đòi đàm phán giá, chị xem cân đối được không

– chị ơi, nhà cung cấp bán phá giá cho khách nhà mình

chị ơi, bên thuế gọi

– chị ơi, …

– chị ơi, …

Chị vẫn đang ngồi pha trà, cứ chờ đã nhé.

😍

Nếu chạy theo công việc, có lẽ sẽ quay cuồng trong đống công việc, với các dự án cạnh tranh, giành giật các hợp đồng với các con số không nhỏ. Nhưng một ngụm trà thôi, tự dưng thấy các vấn đề trên chẳng còn gì to tát nữa.

Các thông tin trên, nếu xử lý ngay có thể sẽ hấp tấp, hoặc nếu không chậm một nhịp tâm sẽ bị cuốn vào các thái độ hằn học.

Trà quý là ở chỗ đó.

Bình tâm. Không gì phải vội. Đâu khác có đó.

Chính?

Phim mà học được khối điều 😘😘
– Chúng ta mất cha mẹ từ nhỏ, lưu lạc khắp nơi, không nơi nương tựa, bị người ta trà đạp đến thế nào. Ngươi đã quên rồi sao? – Ngân Hương nói.
– Dung Lạc cũng bị mất cha mẹ từ nhỏ, bị người ta lợi dụng, bị người mình tin yêu nhất rũ bỏ, coi như quân cờ. Nhưng nàng ấy không chọn cách như ngươi. Nàng ấy vẫn luôn mỉm cười, luôn lương thiện. – Phó Trù trả lời.

Bình thường, mình rất không thích các phim Cung kế, Gia kế, Quốc kế gì gì đó. Xem rất mệt, rất sợ. Ngoài cuộc sống cũng vậy, cái gì tránh được thì tránh. Tiền ít một chút, bạn bè ít một chút, cười ít một chút cũng được. Miễn là sao đừng rơi vào mớ bòng bong. Nhưng kể cả ngồi nhà đóng cửa, họa vẫn rơi vào đầu. Và lần này, vì mấy cái cảnh đẹp mà quyết coi bộ phim này mà hiểu ra nhiều điều.

Đời vốn dĩ mớ hỗn độn vậy. Sinh ra đã là con cờ cho tạo hóa rồi. Cuộc sống này, có dám sống cho hết mình hay không, hay sợ sệt và né tránh. Tất cả vẫn là sống. Sống sao cho không thẹn với lòng mình, với lòng người.

Cuộc sống của mình như thế nào là do mình lựa chọn nó, không ai ép buộc cả. Nhưng mình chọn vì mình hay vì cuộc sống lại là chuyện khác. Hoàn cảnh có thể thay đổi, nhưng nhân cách không thể thay đổi, chính đạo càng không thể thay đổi. Tất cả mọi lựa chọn rời xa nhân cách, chính đạo là do mình lựa chọn, không phải do hoàn cảnh.

CHÍNH chính là thứ tồn tại khi môi trường xung quanh thay đổi mà nó vẫn còn giữ nguyên, giữ vững, không bị phụ thuộc. 
Nhìn cô công chúa Dung Lạc, dù có thế nào cô vẫn như cái tên của mình Dung – Lạc, càng hiểu sâu sắc hơn, cảnh do tâm vẽ chứ không phải do đời.

Cứ an yên mà vui cười, kiếp nhân sinh vốn dĩ rất an lành rồi. Kể cả phim hay ngoài đời, đều luôn có một cái kết có hậu cho chính đạo. Sự thật luôn luôn là như vậy.

Nặng

Kể cả những thứ bạn cho là rất cần và quan trọng cũng là gánh nặng đấy 🤣🤣

Tôi có một ví xách nhỏ, có dây đeo qua vai. Nó chỉ to hơn bàn tay, nhẹ. Tôi dùng để đựng điện thoại, chìa khóa, vài cái thẻ ngân hàng và 1 ít tiền mặt.

Mỗi lần ra khỏi nhà, tôi đều quàng nó qua vai. Vì đó là những vật dụng cần thiết nhất, bất ly thân mà. Thế rồi hôm nay, tự dưng tôi lại thay đổi là để nó vào cốp xe. Nhưng thật sự k quen một chút nào. Cứ thấy thiếu thiếu và nhẹ nhẹ cái vai sao ấy.

Thì ra bấy lâu nay, bạn có một thói quen mang vác. Bạn cho rằng đó là cần thiết, quan trọng và não tự định hình với việc mang vác nên nó thấy là bình thường. Bạn k còn cho nó là quan trọng, cần thiết nữa, để nó ở một chỗ, và bạn được giải phóng, tâm ý được giải phóng và thật là nhẹ nhàng, dễ chịu.

Câu chuyện hoàn toàn miêu tả nghĩa đen thôi. Và nếu bạn thích bạn có thể thử với đồ vật hữu hình hay cả những thứ vô hình cũng được.

Đừng vô tình bắt mình phải gồng gánh.

Truyền thừa bí kíp Tuyển chồng (áp dụng được cho cả Tuyển vợ)

Hôm qua vừa giao lưu với các bạn trẻ và thấy cả nam và nữ đều nói chưa có người yêu, “hình như em chưa có duyên”. Sáng nay, dậy thấy mấy bài của các Hotgirl tuyển chồng. Cũng là lời hứa với các bạn trẻ chia sẻ bí kíp, cũng là ăn lây cảm hứng để viết.
***
Hẳn là nhiều bạn định đọc bài này khi còn đang FA, hoặc thậm chí là k còn FA, nhiều lúc vẫn liếc sang nhà hàng xóm và nói rằng, con đấy, thằng đấy xấu thế, nghèo thế sao vẫn lấy được chồng đẹp, vợ xinh thế… “Ôi, duyên số mà. Số nó tốt, số mình khổ.” Có phải vậy không? Nếu đọc xong bài chia sẻ này, chắc chắn sẽ có nhiều bạn: ồ, à… ngay đấy. Chúc các bạn đọc vui vẻ nha. 😀
***
Chuyện là, 10 năm trước, cũng tầm này, có 1 nàng 25 tuổi dương, không sắc nước hương trời, nhưng k thể nói là xấu, hơi đét mo nang 1 tí, hơi đen 1 tí, tốt nghiệp xong Thạc sỹ, có việc làm tốt. Một ng nói được, làm được, chơi được,… đa di năng trong các lĩnh vực, ngoan đúng tiêu chuẩn, nhưng 02 (hai) lần bị n.y chia tay. Làng trên xóm dưới, bố mẹ… nhắc nhở tới tuổi lấy ck rồi đấy, nhắc từ sáng tới chiều, từ chiều tới sáng hôm sau, từ hôm sau tới hôm kia. Vậy mà, lia mắt một vòng quanh mình: không có ai. Lia mắt rộng hơn 2 vòng quanh mình, càng k có ai. Không có ai ở đây là: nói gì thì nói, về lý người đó cũng phải nồi nào úp vung đấy, và cái trái tim nó cũng k mê đắm thì cũng phải rung rinh để có hẹn hò hay lấy cũng phải có cảm giác lung linh… chứ nó mà chỉ như cái vung với cái nồi úp vào nhau đánh keng một cái thì chán lắm. Nên gì gì em vẫn cứ muốn cả hai.

Chuyện lại rằng, thời ấy k có anh Fb, k có em zalo, đt thì hiếm hoi cục gạch, và mảng tiếp thị truyền thông chưa phổ thông như bây giờ. Có mỗi anh Yahoo blog nhận lời giúp đỡ. Ấy vậy, nàng vẫn quyết định lên cho mình một “KẾ HOẠCH TUYỂN CHỒNG” hay còn gọi là “BÁN MÌNH”

1/ xác định khách hàng mục tiêu: tưởng tượng ra người ck tương lai – anh ấy sinh năm, cao, dáng người, học thức, khả năng kiếm tiền, quê quán, tính tình…. Và sâu hơn là thích ăn gì, thích nghe gì, thích chơi gì… Xét ở luật hấp dẫn, thì bạn phải mong cầu cái gì, cái đó mới tới với mình. Liên tục nghĩ về điều đó thì nó mới thành hiện thực. Chứ bạn cứ suốt ngày nghĩ, mình thế này, không thể lấy thằng thế này, thằng thế kia được. Thế là tự nhiên, bạn lại vẽ ra cho mình một anh chàng mình đại ghét, và vì cứ mải nghĩ tới anh ấy, một ngày đẹp trời, anh ấy ngay trước mắt bạn, bạn gật đầu cái rụp và bảo ừ, Duyên. Xét về lý thuyết bán hàng, bạn phải biết khách hàng của mình là ai, và càng xác định đúng mục tiêu, thì đòn bạn tung ra càng chuẩn.

2/ hoàn thiện sản phẩm bán: không dùng từ “mặc quần áo cho sản phẩm” vì sản phẩm này mặc quần áo cả ngày rồi, trừ một số lúc… đi tắm. 🙂. Sản phẩm bạn muốn dễ bán thì cũng phải chau chuốt cho nó, chỉnh trang, chứ không ai đem một sản phẩm kém chất lượng ra đòi bán với giá cao được. Xem lại xem: quần áo, đầu óc,… Dùng mạng xã hội thì: cách post hình, up ảnh… đã ổn chưa. Mình nhớ ngày ấy. để chụp mỗi cái avata, mình phải nhờ con bạn cùng phòng chụp tới hơn 30 bức mới được một cái.
Có một điều là: cái thứ 2/ luôn phải quán chiếu sang cái thứ 1/ để mà trùng khớp. Ví dụ: bạn thích một anh chàng ga lăng, lãng tử, bạn không thể post nx câu chuyện triết lý lên blog được, bạn thích một anh chàng sâu sắc, nội tâm, thì k thể suốt ngày cứ chụp choẹt seo phì dược. Vì muốn có 1/ thì 2/ phải đáp ứng cho 1/.

3/ chiến dịch hành động: nếu chỉ viết có 1 bài mà lấy được chồng thì bạn sẽ thuộc 1 trong ba loại: một là cực hiếm, hai là cực rẻ, ba là cực chất (bạn cứ soi ngay các bài bán hàng thuốc gia truyền mà xem, họ post mỗi bàn bán hàng là xong). Nhưng trong trong thời buổi cạnh tranh khốc liệt, gái ế thì nhiều, mà trai ế cũng không ít, thì việc mình muốn có một con cá lớn cần phải công sức, trường kì kháng chiến, nhất định thắng lợi.

Sau khi nàng đã liệt kê đầy đủ số 1/ và số 2, việc đầu của nàng lựa chọn 1 cái avata chuẩn đúng chất, lọc hết các bài có cảm xúc tiêu cực đi. Nàng cần một người chồng đúng nghĩa: có tri thức, có nội tâm, có cảm thụ… nên nàng chia các chủ đề để up: triết lý, thơ, nấu ăn, tâm sự nhỏ… đôi lúc cao hứng, up một đoạn nàng đang nghêu ngao hát. Và tất nhiên, nàng không phải chỉ là cô nàng Babier, đứng trên một cái khán đài mà ca vũ, nàng dạo quanh nx blog khác, tìm kiếm nx comment, hay nx đoạn status của một ai đó vô tình lướt qua …

Khi đã xác định được, đó đúng là mục tiêu của mình, thì nàng tích cực hơn làm cho mình nổi bật, với nx gì mà chàng thích nghe, thích đọc, thích chia sẻ… Chàng cứ thế mơ đi trong cái vòng thơ ca, nhạc hoạ, và nội tâm sâu sắc của nàng. Người phụ nữ mình mơ ước đây rồi. Người mẹ của các con mình đây rồi. Và hiển nhiên, lời tỏ tình không phải là nàng. Nhưng chỉ có nàng biết được ai mới là người cắn câu.

Đền bây giờ, nàng vẫn mãn nguyện về cách mình làm, cũng như kết quả của cách mình làm. (bỏ qua đôi lúc nhí nha nhí nhố tí)

***
Tình yêu không phải là món đấu giá, hạnh phúc cả cuộc đời cũng không phải là một món hàng. Nhưng mỗi con người chúng ta lại là một thực thể có thể tự thay đổi và di chuyển được. Vậy có chăng, ta nên thay đổi và di chuyển để thấy Hạnh phúc này ở trong tầm tay?

ĐỪNG NGỦ QUÊN! HÃY DẬY THÔI!

Ngủ quên rồi hỡi mẹ Việt nam ơi
Ngủ quên rồi khi những đứa con vẫn đang cần sữa mẹ
Ngủ quên rồi khi giông bão đang gầm ré
Khi những cơn lốc có thể xóa tan cả bầu trời tự do

Ngủ quên rồi hỡi những vị vua Hùng ơi
Ngủ quên rồi khi tin mình có 4000 năm lịch sử bất biến
Ngủ quên rồi khi thuyền giặc ngay cửa biển
Khi một trận càn đất nước chẳng còn hoa nở đẹp tươi

Ngủ quên rồi hỡi những Lạc Hồng Tiên ơi
Ngủ quên rồi khi những chú sơn ca đang căng lồng ngực hót
Ngủ quên rồi khi tưởng mình đang tung cánh trên bầu trời cao chót vót
Khi chỉ cần ngoảnh lại mới biết mình không thể bay tiếp đâu

Ngủ quên rồi hỡi bạn bè yêu quý ơi
Ngủ quên rồi khi người thân yêu của mình đang oằn lưng tranh đấu
Ngủ quên rồi khi không còn nhận ra những yêu dấu
Khi tình yêu đất nước chỉ có thể đem rao bán rẻ mạt hơn kẹo đường

Hãy dậy thôi và cùng nhau chung sức
Hãy dậy thôi và cùng nhau rèn luyện
Khi Tổ quốc cần, hai tiếng SẴN SÀNG
Khi đất mẹ cần, hai tiếng HY SINH
Gắng vai nặng mấy cũng nhẹ nhàng
Lo sợ mấy cũng vẫn trung trinh

Hãy dậy thôi!
Hãy dậy thôi!

Gieo thói quen gặt thành công

Từ nhỏ bố đã khuyên nhủ: muốn làm quản lý, lãnh đạo con phải có cái đầu lạnh. Chẳng hiểu cái đầu lạnh là gì nữa, sờ vẫn mát mà. Kệ đi, tuổi ăn, tuổi lớn, tuổi chơi, tuổi vu vơ cứ thoải con gà mái thôi.
Thói quen hành động theo cảm xúc k biết có p là do bị cài vào gen rồi không. Nhưng nó như một phản xạ tự nhiên vô điều kiện: thích thì làm, thích thì chơi, thích thì gặp, thích thì cười, … Còn k thích thì No, bye. Nhiều lúc cũng dở khóc dở cười, nhiều lúc cũng hối hận vì kiểu trẻ con đó. Ôi dào. Được dăm hôm, vài giờ chứ đừng nói dăm bữa nửa tháng, là lại đâu vào đó.
Xét cho cùng, hành động như vậy đỡ p đau đầu: tính tính, toán toán, phân tích thiệt hơn. Đi làm mục đích kiếm tiền đã đành, đi học cũng mục đích, đi chơi cũng mục đích, gặp ai đó cũng mục đích. Trước thì mình nhổ toẹt vào cái mục đích đó. Bên cạnh đó mình bị ng khác nhổ toẹt vào mặt vì cái tội như bò lạc, dốt k biết tận dụng cơ hội. Giờ thì mình thấy đáng thương cho nx kẻ đó. Có p vì thế họ già nua đi vài phần, tóc thêm vài sợi bạc, trán thêm nhiều nếp nhăn. Giờ thì họ cũng đáng thương cho mình: vì chẳng b khi nào d ng khác khen thật hay nói mỉa, lúc nào cũng phơi phới vì tưởng tượng.
Uây ơ. Vậy mà mình vẫn cứ đi như con đường được trải thảm, mình vẫn cứ sống như đời nở hoa, và mình vẫn hát ca như chưa từng la mắng. Một số kẻ đặt dấu hỏi cho sự Thành công của mình hôm nay: có phải cô ấy luôn đặt mục tiêu và lựa chọn mục đích?
Thương thay.
Một điều duy nhất có thể cải thiện cho ra kết quả tốt đẹp đó chính là suy nghĩ tốt đẹp. Suy nghĩ tốt cho cảm xúc tốt, cảm xúc tốt cho hành động tốt, hành động tốt cho kết quả tốt.
Thế thôi.
Đừng cố moi bới cho đau đầu vì mình vẫn luôn là kiểu người cảm xúc.

Kết quả hình ảnh cho thói quen gặt thành công

Bài học từ người thợ sơn.

Có một hạng mục mà AK đang thi công là Ốp vách gỗ veneer hội trường.

Người thợ sơn thứ nhất, sau khi phun được một mảng tường bị loang màu. AK đã hỏi:
– Sao màu gỗ trần lại thành màu vàng thế kia anh nhỉ?
– À, gỗ không đều nên phải cho lên màu như thế.
– Nhưng lên màu như thế lại bị loang quá anh ạ.
– Ừ, không tránh được em ạ.
– Vậy, ạ. Thế thì làm thế nào giờ, khách hàng không ok mảng màu đó.
– Thế thì chịu.
Sau đó AK yêu cầu lau màu sơn vàng bị hỏng, người thợ sơn đó đã thách thức: em tìm được ai sơn đẹp hơn về mà sơn, anh chịu, không lau được.

Người thợ sơn thứ hai, sau khi phun một mảng tường bị hỏng màu. AK đã hỏi:
– Chết, sao anh lại phun thành màu này. Còn tệ hơn lúc trước.
– Tệ hơn à. Nhưng để đều thì phải làm thế em ạ.
– Không, làm vậy xấu lắm. Khách hàng không hài lòng được đâu.
– Ừ, vậy không để trần màu đi. Chỗ nào trắng cho thêm tí màu bằng chỗ đậm. Chứ anh cũng thấy để trần đẹp hơn.
– Vậy thống nhất thế đi. Làm theo phương án của anh.
– Ok, vậy anh em thống nhất để anh cho lau màu sơn bị hỏng đi.
– Được ạ.
Người thợ sơn thứ hai đã nhận thấy cái sai của mình và sẵn sàng đề xuất một phương án mới dù có mất công hơn. Nhưng thực tế lại hoàn toàn dễ dàng vì phun sơn trần là việc phun cực dễ đối với thợ sơn.

Thế đấy. Vì không chịu sửa sai và bảo thủ mà người thợ sơn thứ nhất đã mất cả công trình mấy trăm m2.

Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi

Hãy nán lại, like chia vui và thấy hết ý nghĩa câu nói đó đúng với mình như thế nào. Liệu nó có đúng với bạn? Nó cũng giải thích cho bức ảnh ở dưới kment kia.

Hôm nay là tròn 2 tháng sau khi được “tẩy não”. 1 tháng đầu cho việc Hoàn thiện hoá, đến giờ vẫn thiếu vị trí Kỹ thuật, nên mình vẫn p kiêm. Hoàn thiện hoá nhưng cũng chỉ 5 nsu cho 5 mảng chính yếu thôi. 1 tháng rồi sống trong sự sung sướng chưa bao giờ có được và mình tin sẽ được dài dài. Mục tiêu 2 năm nữa tự do tài chính và tuần làm việc 4h.
Trước cứ nghĩ cty có vài người cần j bài bản. Thế là cviec ngập đầu, mệt mỏi khi vừa nhắc xong các bạn ấy đã đâu vào đó. Một lúc k có mình ở vp là mọi thứ lộn xộn hết cả lên. Đã quá chán ngán với việc tuyển vào, đi ra. Đã quá mệt mỏi với hợp đồng mà mỗi mình xử lý. Thêm đó con nhỏ, chồng không hài lòng với cách qly nên k muốn xía vào việc điều hành của mình. Ông xã là chủ tịch hdqt mà. Thật sự đơn độc trên bước đường kinh doanh. Nhiều lúc chán ngán định bỏ cty đi. Nhiều lần đã lên mạng search vị trí phù hợp. Nhưng nghĩ lại bao năm mình sống chết với nó, con lại nhỏ, mình làm thế này vẫn tự do hơn nên lại gồng mình lên mà cố gắng. Doanh thu k tệ, nhưng nó k xứng đáng với nx j mình bỏ ra.
Còn hiện nay thì sao? Ban đầu là các bạn ấy tự viết list cviec và tự đặt ra yêu cầu cviec cao hơn mình nghĩ. Tự lên quy trình cviec dù là bé nhất, tự điều chỉnh khi thấy sai. Sau là: chj ơi 2 năm nữa em sẽ giỏi hơn chj. (Gần 3 năm trước mình điều hành với kiến thức và kinh nghiệm zero). Bạn marketing: em sẽ là giám đốc marketing làm nhiều cty tr đó AK là dự án lớn của em. Bạn quản trị nội bộ: em sẽ thành gđ điều hành thay chj, cj k p đến cty nữa. Bạn kế toán bán hàng: e sẽ là Ng bán hàng bậc thày. Mà vui là các bạn ấy tự nói nhé, k p hỏi mục tiêu của e là gì? Việc nộp báo cáo, kế hoạch check list cv hàng ngày, tổng kết thì k p giục rồi.
Và hôm nay, ngày thứ 6 định mệnh. Như trước sẽ là: mặt cúi gằm, tay run rẩy, hỏi mãi k nói. Giờ thì: mọi ng đi họp đi. (K p bạn qtri giục nha). Chưa bắt đầu: cho em báo cáo trước. Quy trình là Niềm tự hào cty trước sau mới đến nv báo cáo. Ai cũng muốn nói. Ai cũng muốn khoe, chỉ tìm ra 1 cách chỉnh sửa ảnh của bạn Mak cũng khoe. Lúc chiều, khi bạn Qtri tổng kết về KPI, có bạn: cj ơi, e vẫn chưa thấy mình làm tốt, tuần sau e sẽ làm tnay, tnay xem sao… (e ấy nói với bạn Qtri)
Giờ mới thật sự hiểu ý nghĩa của việc làm CEO, thấy hết được hạnh phúc khi dẫn dắt được các bạn trẻ làm việc trong sự vui vẻ, tìm thấy yêu thích tr cviec, phát huy đam mê của họ.
Còn một điều vô cùng đặc biệt. Khi mình thay đổi, nvien mình đều k thấp thỏm đến giờ là về mà làm việc hăng say, để ông xã mình khi về nhà (mình đặt vp ở cùng nhà) thấy mọi ng vẫn vui vẻ làm việc, và luôn luôn happy sau mỗi giờ làm, làm cho ông xã vô cùng ngạc nhiên. Ông xã thay đổi cách nhìn với cviec điều hành của mình, và hiện giờ ông xã đã giúp mình một tay trong việc ra chiến lược, định hướng mục tiêu.
Bạn thấy thế nào? Quá happy. Happy k để đâu cho hết. Dạo này đi học cả ngày, tham gia giao lưu nhiều và cviec ở nhà các bạn ấy vẫn xử lý ngon. Tuy vẫn mới, nhiều bạn k đúng chuyên ngành nhưng nvay là ổn hơn rất nhiều so với trước.
Giờ bạn đến cty tôi, k thấy bảng kế hoạch, k thấy list cviec mà thấy trước mỗi bàn làm việc là bảng Rèn luyện 12 thói quen và 5 tính cách tốt mỗi ngày. Và hiệu quả kinh doanh để cuối năm kể nha. Giờ nói ra hơi sớm nhưng chắc chắc giờ đã tốt lắm rồi.

doi thay doi

Bài học nhỏ

Hai bài học nhỏ trong ngày:
– Nếu cứ chủ quan theo điều mình thích thì kết quả sẽ không hề như bạn nghĩ. Thời điểm là quyết định. Nếu qua rồi không thể lấy lại được.
Bé nhà mình ăn xong được một lúc thì quay ra đòi ti mẹ. Vì bé còn đang ốm, nên đúng ra phải cho bé uống thuốc sau khi ăn. Nhưng vì bé đòi ti nên mình đã mặc kệ: bé ti xong rồi uống thuốc. Mình không nghĩ đến kết quả: bé đang ti thì đã ngủ luôn và bỏ mất 1 lần uống thuốc trong ngày.
– Bạn có thể làm được rất nhiều điều to lớn nên đừng sợ hãi.
Trước đây khi đi làm phải mặc váy, ông xã bảo nên mua 1 cái xe ga. Nhưng lúc đó mình rất sợ, mình quen đi xe wave đạp số mất rồi. Chị cùng phòng động viên và chia sẻ kinh nghiệm nhưng mình vẫn cảm thấy sợ. Mình lò dò đi từng m từ chỗ mua xe về. Rồi cũng ok. Biết đi xe ga, nhưng mình vẫn sợ xe Lead, vì nó quá to nên chẳng bao giờ dám ngồi thử lên để đi. Và hôm nay, tình thế bắt buộc phải hành động. Không ngờ nó quá dễ dàng. Hihi.Chưa thử, chưa phán xét.

bai hoc nho

Bài học từ người thợ sửa xe máy

Ăn trưa cạnh quán sửa xe máy, nên học được bài học thật thú vị.

Khách hàng thứ nhất:
– Anh sửa cho em cái càng, nắn lại hộ em nhé.
Người thợ thứ nhất:
– Chị ơi xong rồi, em đã nắn xong càng. Thanh toán 100k.

Khách hàng thứ hai:
– Anh ơi, thay cho em cái xăm.
Người thợ thứ hai:
– Chị ơi, ngoài xăm ra, em thấy xích của mình bị trùng chị ạ. Dầu đã cạn vì ngooài 6 tháng rồi chị chưa thay phải không. Má phanh cũng mòn nữa. Em sửa luôn cho chị nhé. Phụ nữ không nên đi xe như vậy chị ạ, nguy hiểm lắm.
– Ok. Em kiểm tra xem còn gì không nhé.
– Dạ. Chị ơi đã xong ạ. Của chị hết 500k.

sua-xe-may-05

Bạn là nhân viên nào trong 2 nhân viên trên? Bạn đợi xếp của mình giao việc, đợi khách hàng của mình hỏi mua thì mới làm? Hay chủ động như người thợ thứ hai?

Trước khi muốn có được vị trí công việc mới, mức lương cao hơn, tăng doanh thu hãy đưa giải pháp cho công việc và khách hàng của mình đã nhé.

Từ tháng này, mình sẽ ép dụng “Thưởng ý tưởng kinh doanh” cho nhân viên của mình.