Gửi những người chưa tự tin để kinh doanh

Gửi những người chưa tự tin để kinh doanh
Gửi những bạn trẻ đang ấp ủ ước mơ khởi nghiệp
*****
Khi nghe nói về não phải hay sự sáng tạo, người ta thường hay nghĩ ngay tới đó là những con người, những lĩnh vực trong hội hoạ, thơ ca, âm nhạc, … Nhưng có một điều vô cùng thú vị Kinh doanh bằng não phải cho ta những bước đi đột phá không tưởng. Điều đó lý giải tại sao, những người thiên về não phải, hoặc những người không học quản trị kinh doanh dễ thành công hơn những người được đào tạo bài bản về kinh tế học.
Hãy quan sát những người hoạ sỹ hay nhạc sỹ, họ cứ vẽ, cứ sáng tác… hỏng, hoặc không hay thì bỏ đi làm lại… Họ không nghĩ gì. Họ cũng không quan tâm tới khách hàng sẽ thích hay không thích, vì sẽ họ biết mỗi người sẽ phù hợp một thứ họ tạo ra. Họ cứ làm thôi. Họ không lo chưa đủ màu vẽ, họ không lo đang vẽ hết màu… Và mọi thứ cứ chảy tràn trong sự sáng tạo không ngừng đó.
Và kinh doanh cũng vậy, nó đơn giản chỉ là những phép thử của sản phẩm phù hợp với một nhóm người nào đó. Có lẽ ai đó sẽ bảo tôi việc phân tích và lập kế hoạch sẽ ít rủi ro và thất bại hơn. Vâng. Đúng rồi. Nhưng việc phân tích và lập kế hoạch là làm ra để rồi vứt đi. Nếu cứ án ngữ vào cái kết quả phân tích và kế hoạch chắc bạn cũng chỉ ở trong cái kết quả của phân tích và kế hoạch đó thôi.
Và giờ là thời của bạn, hãy cứ làm đi, hãy đừng nghĩ gì, hãy phiêu cùng kinh doanh như bạn đang ca lên một khúc hát tự tình. Mọi thứ sẽ như một chân trời rộng mở ngay trước mắt bạn.

 

THÀNH TỰU

Sẽ có một ngày đầy gió
Bạn bước qua một con đường vắng hoe
Gió táp vào mặt
Bụi táp vào mặt
Không một ai nhìn theo bạn
Vì đơn giản đó là một con đường vắng hoe
*
Sẽ có một ngày đầy giông bão
Bạn bước qua một cây cầu độc mộc
Mưa táp vào mặt
Lốc táp vào mặt
Không một ai bước cùng bạn
Vì đơn giản đó là một cây cầu độc mộc
*
Sẽ có một ngày đầy ánh nắng
Bạn đang bước trên một thảo nguyên đầy hoa
Nắng chan hòa sóng sánh như rót mật
Hương thơm nồng đầy hoan ca
Hoa rung mình khoe sắc
Bướm ong rập rờn bay
Vì đơn giản bạn đang ở trên một thảo nguyên đầy hoa

 

CHỌN SỐNG

Không tự hào vì bạn
Không tự hào về tôi
Không tự hào thành quả
Tự hào kiên trì thôi

Khi ta đã định rồi
Thì kiên trì vững bước
Thì nhất tâm sau trước
Bước trên một con đường

Dù không ai yêu thương
Hay không ai giúp đỡ
Dù mọi thứ bỡ ngỡ
Rồi cũng sẽ vượt qua

Dù đích đến còn xa
Hay hố sâu ngay trước
Dù nói đó là ước
Cũng có ngày thành công

Dù đường đi mênh mông
Không chèo không định hướng
Dù gặp bao nghiệp chướng
Cũng vẫn cứ quyết tâm

Nếu ai nói là hâm
Thì ta ơi cứ sống
Một phút giây được sống
Hơn ngàn năm hư vô./.

Đằng sau mỗi sự thành công là….

Một bài thơ của người Việt. Một video của người Tây. 2 phương trời, cùng một nội dung, cùng nhiều đối tượng.
Nhận ra một điều, không phải ta đang cố gắng để thành công (nhiều tiền, quyền cao chức trọng) mà ta đang cố gắng để có ích. Và có một bí mật ít ai biết thành công tỷ lệ Thuận với những gì ta Cho đi.
Cũng chỉ còn 2 tuần nữa tròn 5 năm lập và theo đuổi sự nghiệp riêng. Chưa phải đại gia nhưng tổng số tài sản và thương hiệu cũng tạm tính nửa triệu $. Chưa phải nhà phát minh nhưng cũng góp phần đáng kể trong việc tạo ra một “phong cách” hưởng thụ âm nhạc kiểu mới. Tạo ra một chất lượng sản phẩm tốt hơn với giá cả. Như vậy có được coi như làm được điều gì đó cho cuộc sống này, cho xã hội này?
5 năm một con đường, kiên trì với bao khó khăn. 10 năm một lựa chọn, kiên định với quyết định của mình. Hôm nay và mai sau nữa không phải như Bố Mẹ mình ngồi Giá như, lúc đó mà… Được sống đúng là mình, được thực hiện ước mơ của mình và nhìn thấy nó dần dần thành hiện thực thật sung sướng biết bao. Chỉ cần bạn dám ước mơ, bạn đã khác vạn người. Nhưng nếu bạn dám thực hiện nó đã khác cả triệu người.
Tôi không mong bạn ngưỡng mộ tôi, khi 10 năm trước tôi xé bỏ tờ giấy viên chức một vị trí đẹp ở Sở bạn có thầm nói sao phí thế? Tôi không mong bạn ganh tị với tôi, khi 5 năm trước tôi cần 2 triệu để làm ĐKKD câu bạn từ chối khéo tôi là gì nhỉ?
5 năm thật nhiều gian truân như bài thơ dưới. Nhưng thời gian thật nhiều kỳ diệu. 5 năm ngoảnh lại tôi đã ở xa vị trí của mình trước kia rất nhiều. 5, 10, 15 nữa tôi sẽ còn đi đến đâu? Còn bạn? Bạn ntn so với 5 năm trước và 5,10,15 năm nữa bạn sẽ là ai.
Tất cả chỉ là bạn có dám vượt qua những khó khăn nối tiếp?
Hãy ước mơ, hãy can đảm bước. Cuộc sống cũng chỉ còn 7 cái 5 năm thôi, chúng ta cũng chỉ sống 1 kiếp người. Lâm Thảo Hương Vũ

https://youtu.be/h-KHWUq3B7I

Đời doanh nhân

Đời doanh nhân mồ hôi hòa nước mắt
Anh nâng cốc giữa mùa thu Hà Nội
Lời trâm ngâm như gió thoảng qua chiều:
“Đời doanh nhân mồ hôi hòa nước mắt
Đã bao giờ đong để biết bao nhiêu…”
Tôi đâu biết sáng nay anh dậy sớm
Chỉ kịp dằn lòng một gói mì tôm
Rồi vội vã lao ra đầu phố
Gọi cho mình một cuốc xe ôm.
Tôi đâu biết anh vừa đem nữ trang ngày cưới
Cùng với chiếc xe của con gán cho hiệu cầm đồ
Ghim tủi nhục, anh lao vào bàn tiệc
Cùng với bạn bè cao giọng zô.. zô!
Tôi đâu biết có chiều ba mươi tết
Anh cắm xe và cắm cả ngôi nhà
Trả hết thưởng lương cho người lao động
Anh vẫn không quên tặng họ mấy phần quà
Tôi đâu biết trong năm chỉ có ba ngày tết
Anh được thảnh thơi thoát khỏi nợ nần
Mồng bốn tết lại lao đầu vào việc
Lại dập dìu chủ nợ đứng ngoài sân…
Tôi đâu biết anh chỉ thầm mong ước
Có một ngày không điện thoại, email
Một mình đến một nơi xa lạ
Nằm quay lơ, ngủ một giấc dài…
Tôi đâu biết đời doanh nhân cơ cực
Chỉ thấy nhà cao, hàng hiệu, xe sang
Và mỗi bận thiên tai, bão lũ
Lại thấy các anh hô: Xin được sẵn sàng!
Nhưng tôi biết doanh nhân như người lính
Đã lên yên là chỉ tiến, không lùi
Bởi đằng sau các anh không chỉ là tiền bạc
Mà còn có biết bao số phận những con người.
Tôi còn biết nếu anh nhụt chí
Là nhân viên tháng đó không lương
Có người già bệnh không có thuốc
Có em thơ dang dở chuyện đến trường…
Và tôi biết giữa chiều thu Hà Nội
Anh nâng cốc bia, đôi mắt mơ màng
Tôi biết có bao điều anh đang nghĩ
Bởi đời doanh nhân không có phút thư nhàn./.
Bùi Hoàng Tám
Tặng các bạn của tôi Đặng Sỹ Duy Bùi Văn Hùng Nguyễn Kim TuyếnPham Duy Thanh Lan Anh Ngo Nguyễn Văn Bình… cứ bước, ước mơ ở dưới chân nhỉ.

BÍ MẬT THÀNH CÔNG VƯỢT TRỘI.

Những nhà thiên tài toán học chỉ với 10 chữ số, nhà vật lý với 2 dấu (+) (-), nhà lập trình với 2 số 0 và 1, nhà soạn nhạc với 7 nốt, họa sỹ với 7 màu sắc … Tại sao từ những thông tin ít ỏi đó họ vẫn có thể thành công vượt trội hơn những người khác. Có bí mật gì không?
Khi bạn chưa ở đỉnh cao của Vinh quang hay Thành công. Thì lúc đó các chiến lược và chiến thuật của bạn hiển nhiên sai với hàm fx = (x yếu tố).
Việc đi học kinh nghiệm hay chiêu thức của kẻ khác, nhất là những kẻ hơn ta nhiều cấp là điều nên làm. Ít nhất là nó sẽ giúp ta cải thiện và có thể đưa ta tới ngưỡng thành công của người ta học. Nhưng nếu cao quá e rằng ta không hiểu kiến thức họ đưa. Vừa vừa ta áp dụng chưa đủ lại bảo không hiệu quả. Đâu đó, nói: Nghĩ ngược lại và làm khác đi. Nghĩ ngược lại và làm khác đi là cái gì? Vốn đã làm khác rồi mà còn không ổn mà?
Quy trình, lưu đồ, sơ đồ, mindmap, kế hoạch chúng ta đang biết ai sở hữu được nó đã là thành công rồi. Vì nó đang sắp xếp thông tin cho chúng ta dưới dạng 2 chiều. Dọn dẹp cho chúng ta việc có thể sa đà vào những thông tin không cần thiết. Dọn dẹp đường cho chúng ta đi từ thông tin nọ sang thông tin kia một cách dễ dàng và vắn tắt. Cho chúng ta biết cái nọ là nhân của cái kia.
Nhưng có ai biết rằng, thông tin cần sắp xếp dưới dạng đa chiều. Chúng ta sẽ thật sự sẽ thành công vượt bậc. Nghĩ ngược lại là lần lần theo sợi dây thông tin đó lần ngược lại về cái GỐC VẤN ĐỀ. Nghĩ khác đi là đưa chúng ta sang sợi dây thông tin khác phù hợp với khách quan của chúng ta và kết hợp với các yếu tố thế mạnh của chúng ta để cho ra một kết quả thành công vượt trội.
Thông tin không cần nhiều. Học cũng chỉ vậy thôi. Quan trọng là biết sắp xếp chúng, ứng dụng nó vào đâu, nó có ý nghĩa gì, sự việc ta đang gặp phải cần sử dụng thông tin gì để xử lý.
Tiều Như là như vậy đó. Cứ tham vọng vẽ ra một khối thật lớn. Nhưng từng điểm thông tin không biết kết nối, không biết cái nào là nhân quả cho cái nào, không biết thành công là hàm fx của các yếu tố nào thì lại vẫn Như Tiều thôi. (Khi tớ ngộ ra và thấm thía chữ Tiều Như này thì tớ được đổi tên).
Tĩnh tại, và sắp xếp, link lại mọi thứ. Những con người vĩ đại trên họ có chăng chỉ là những thiên tài sắp xếp có phải không?
Chúc các bạn một ngày như bao ngày, rong chơi trong tự tại.

tuduy

Thuyết Tiền

Tiền không tự nhiên sinh ra và cũng tự nhiên mất đi.
Tiền “sinh” là tiền được chuyển hoá từ giá trị bạn mang lại cho xã hội và cho người khác.
Tiền “đi” là tiền được chuyển hoá thành cái gì đó, điều gì đó cho bản thân hoặc cho người khác.
Đừng thắc mắc vì sao tôi chưa có tiền, đơn giản giá trị bạn mang lại chưa đủ lớn.
Đừng thắc mắc tại sao tôi hết tiền, đơb giản vì bạn cho chúng chuyển hoá nhanh quá.
Tiền vốn dĩ là một danh từ, được dùng làm đại diện để trao đổi các giá trị tương xứng. Tờ tiền là một vật trung gian dùng để trao đổi các vật khác thậm chí rất to lớn hoặc hữu hình.
Và cuối cùng Tiền chỉ là 1 trong 5 yếu tố cấu thành nên sự GIÀU CÓ. (Sức khoẻ, thời gian, mối quan hệ, tinh thần và Tiền). Hehe.
Dầu sao mình vẫn yêu tiền, vì mình nhiều tiền có nghĩa mình đang làm d rất nhiều điều có giá trị và có thể đem chúng quy đổi thành nx thứ có ý nghĩa cho ng khác.

tien

Bí mật “KINH DOANH”

Hôm nay stress, ngồi tìm hiểu về chữ “KINH DOANH”. Tra nghĩ của nó trong từ điển Hán Việt mới thấy cần hiểu đúng nghĩa của nó thì những người làm “KINH DOANH” mới là những “DOANH NHÂN” được.
Chữ “KINH” trong từ “KINH DOANH” là cùng một chữ với chữ “KINH” trong “KINH ĐIỂN” hoặc “KINH KỆ – kinh thư nhà Phật”. Chứ không phải chữ “KINH” trong “KINH HOÀNG, KINH KHỦNG, hay KINH HÃI…”
Còn chữ “DOANH” là cùng một chữ với chữ “DOANH” trong “DOANH hoặc DOANH TRẠI – nơi lưu giữ, nơi đóng quân”. Cũng không phải là chữ “DOANH” trong “DOANH THU, DOANH SỐ”.
Có lẽ là thế chăng. “KINH DOANH” không phải là biến con người ta thành “máu lạnh” chỉ biết đến đồng tiền. Mà “KINH DOANH” sẽ là nơi tốt nhất để chúng ta tu tập, trưởng thành. Vì đây chính là nơi mà mọi tình huống phát sinh của các mối quan hệ được nảy sinh nhiều nhất. Người làm kinh doanh cũng là người ở trung tâm của các mối quan hệ (khách hàng, đối tác, người làm, gia đình, tinh thần, tiền bạc). Và khi xử lý được các tình huống, cũng như cân bằng được các sơi dây đó thì trung tâm mới thực là trung tâm. Và “KINH DOANH” đúng là nơi để có những “DOANH NHÂN”.

kinh doanh

Góc nhìn

Thấm thía sao khi đi làm kinh doanh con người ta sẽ dần có cái đầu lạnh, trái tim lạnh.

Tất cả bảo vì đồng tiền ư? Đúng hay không đúng?

Nếu chỉ làm cho một mình hưởng và không vì tiền, có lẽ mình chỉ cần đi làm công ăn lương, hay dừng chân ở chốn quê mùa vui với đàn lơn, đàn gà và vườn rau. Thế là “sáng ra bờ suối, tối vào hang, cháo bẹ rau măng luôn sẵn sàng”. Cuộc sống điền viên vui vẻ.

Đến khi mình không sống một mình. Nghiệp quả ngoài việc nuôi 1 đứa con thì còn nuôi cả chục đứa nhân viên khác thì tiền lãi từ khách hàng mang tới đâu phải một mình mình được hưởng. Giật mình mỗi khi nghe thấy điện thoại từ đối tác đến ngày thanh toán công nợ. Thon thót mỗi khi tới đầu tháng lo tiền trả lương. Vậy thì sống và làm phải vì tiền rồi vì không có tiền làm sao thuê người cùng làm (k dùng từ người làm vì họ k p làm cho mình, mà họ cùng làm với mình). Tiền thuê này có thể sinh lời nếu nhân viên đó giỏi, chăm chỉ. Tiền thuê sẽ bay cùng mây gió nếu nghiệp quả lại gặp phải nhân viên không hợp việc, hợp công ty. Rồi tiền dùng để đầu tư phục vụ cho công việc kinh doanh: mặt bằng, điện nước, quảng cáo…

goc nhin

Nghiệp quả giáng xuống khi khách hàng không sòng phẳng, thanh toán trước 50% theo hợp đồng, phần còn lại xù ém nợ. Nghiệp quả giáng xuống khi đứa nhân viên mất công đào tạo đã học đủ rũ áo ra đi hay phản bội, nẫng khách.

30 tuổi. Sống chưa bao giờ nợ nần. Sống luôn coi chữ tín, chữ nghĩa làm đầu, nặng chữ tình. Nhưng đến ngày hôm nay, đồng tiền hay công việc khiến nhìn đời, nhìn người lạnh băng. Cái đầu vốn nhìn người không đề phòng, giờ luôn phải đặt ra dấu hỏi.

Cuộc sống thế nào là do góc nhìn của mỗi người. Góc nhìn của mình chẳng nhẽ lại thay đổi đáng sợ đến thế ư? Nhưng không nhìn như thế liệu còn gặp phải những người khách hàng hay những người nhân viên đáng sợ như thế. Hay coi là bình thường. Tự nhủ cuộc sống luôn có hai mặt chăng?

Cảm nghiệm

Gần đây, do kinh tế khủng hoảng và hỗn loạn, tiền mặt không có, mà tiền tiêu lại càng không, con ngta dẫn tới việc kinh doanh những sản phẩm vô hình không phải đầu tư cơ sở vật chất và lại sử dụng một hình thức cực kỳ văn minh là internet – gọi nôm na là Kinh doanh online hay Kiếm tiền trên mạng, thậm chí một số cái lợi dụng theo hình thức đa cấp, hay đào tạo những kỹ năng, đào tạo làm giàu, đào tạo làm sếp.

luadao
Điểm danh các hình thức:
– Forex: tôi đã từng tham gia forex. Forex thật sự tuyệt vời. Nó khiến con ngta phải thật sự nhanh nhạy với bất kỳ 1 sự thay đổi nào đó trên TG từ kinh tế, chính trị, thiên nhiên, tài nguyên… Nó củng cố khả năng phân tích và dự đoán tài chính vô cùng đỉnh. Nó làm cho ngta có tinh thần thép trước sự biến đổi từng giây và từng cái click chuột, có thể được hay mất cả vài nghìn hay chục nghìn đô. Ngày đó vì thích nó thế nên tôi cũng đi làm môi giới Forex, nhưng quả thật, tôi đã nhận ra cái sai của mình. Tôi không nói nó ở góc độ đỏ đen, mà tôi nói ở góc độ người xài nó phải thật sự tuyệt như nó. Giống như việc bây giờ tôi k b đi ô tô, ai đó đưa cho tôi cái ô tô và bảo tôi đi đi, tránh mưa, tránh nắng. Tôi hý hửng leo lên, nhấn ga và Buzz, tôi gây tai nạn. Người đưa tôi cái ô tô hẳn sẽ hối hận. Tôi đã hối hận vì sự chỉ hiểu sản phẩm tôi xài mà không cần hiểu khách hàng của tôi xài nó thế nào.
– MB24: tôi chẳng muốn lên án nó nữa. Thương mại trực tuyến cực hay. Bán hàng theo kênh đa cấp (từ tiếng việt) hay bán hàng theo kênh truyền miệng (từ của tôi và nhiều người làm marketing) quả là một kênh free và cực kỳ hiệu quả. Nhưng mb24 đã lợi dụng sự ngu dốt của dân VN để mà áp dụng đa cấp vào kinh doanh gian hàng thương mại điện tử. Họ quá giỏi khi lôi kéo được sinh viên, người nông dân, ng bán rau vào mua gian hàng phục vụ cho tương lai (những đối tượng trên k phải là k/h của việc dùng gian hàng TMDT).
– Các lớp kỹ năng: tôi không phản đối các cty đào tạo vì bản thân tôi cũng làm ngành đào tạo. Nhưng bản thân những người đào tạo lại không là tấm gương, không vận dụng d các kỹ năng đó sao lại truyền lại cho chúng tôi. Tại sao Phật chỉ có 1 mà dòng tu theo Phật lại có vài nghìn dòng, mà dòng nọ lại trái ngược dòng kia như 2 dòng chính thống là Tiểu thừa và Đại thừa. Mỗi nơi đào tạo một phần của con voi.

2 vợ chồng tôi không phải học Thiết kế hay Xây dựng. Vậy mà vẫn mạnh dạn mở công ty http://noithatak.com/ . Đối với nhiều người đó là không chỉ là sự mạo hiểm mà nhiều khi còn đặt dấu hỏi về khả năng của chúng tôi. Bản thân tôi ngày đầu cũng thế. Không tự tin vào sản phẩm của mình nên tôi không dám giới thiệu cho bạn bè người thân. Chỉ nói chúng tôi có công ty về Nội thất, chấm hết. Tôi là đứa giàu tự trọng, nên không muốn bạn bè, người thân coi thường khi giới thiệu một sản phẩm không tốt. Nhưng giờ đây, sau hơn 1 năm hoạt động, sau quá trình được chứng thực những sản phẩm của mình, tôi hoàn toàn mạnh dạn và tự tin giới thiệu về sản phẩm Thiết kế của chúng tôi.

Hiii. Tôi viết câu title trên cũng vì những nghĩa đó.

Câu chuyện kinh doanh và các bài học của tôi” – P6

“Đúc rút 3 – Tôi nhận ra mình chưa thể làm sếp dù đã từng nghĩ mình giỏi”.

Từ ngày còn đi học phổ thông, đến đại học, tôi liên tục làm sếp. Cũng không hẳn là tôi thích làm sếp mà ngày nhỏ là do cô giáo chỉ định, rồi các bạn bè bầu bán. Tôi thấy mọi người bảo tôi có khả năng. Tôi cũng nghĩ vậy và tự huyễn hoặc về mình. Thói làm sếp đã ăn sâu vào đầu óc tôi khiến tôi là một người hay áp chế và muốn mọi người làm theo ý mình. Không biết đó có phải là một thói quen tốt nhưng nó vừa là một điều tốt vừa là một điều không tốt khi tôi ra trường và đi làm. Điều tốt là tôi nhận thức được rằng, người mới đi làm thì không ai giao cho nhiệm vụ làm sếp cả và với tôi thì người làm sếp thì phải biết làm hết mọi thứ dù là nhỏ nhất. Đó chính là lý do tôi không từ chối bất kể một việc gì mà sếp giao hay các bạn đồng nghiệp nhờ vả. Tôi luôn cố gắng để làm và hoàn thành một cách xuất sắc nhất có thể. Nhưng điều xấu chính là cái tôi muốn mọi người làm theo ý mình. Vì nghĩ mình giỏi và mình đã làm được nhiều điều nên mọi người phải theo tôi, ý kiến của tôi là khả quan nhất. Và đến lúc tôi cãi sếp, tôi không bằng lòng với đồng nghiệp kém hơn mình. Tôi đáng nhẽ phải có một vị trí tốt hơn bây giờ sau bao nhiêu lâu tôi cố gắng chứ. Và đó là những điều rất tệ hại trong công việc. Tôi biết. Và tôi nghĩ chỉ có một cách là mình phải có một công ty riêng, trong đó mình là chủ, mình sẽ phát triển mọi thứ theo ý mình một cách tốt như mình nghĩ.

lam sep
Nhưng mọi thứ đâu có dễ dàng như vậy.
Thứ nhất là vốn. Vốn quá nhỏ để nghĩ ra có thể làm một điều gì đó. Có người bảo, không có vốn ng ta mới kinh doanh chứ có vốn rồi thì làm làm gì. Đúng, nhưng ít nhất số tiền bạn có được phải đủ làm đăng ký kinh doanh hay mua tên miền nếu bạn muốn làm kinh doanh online. Hay phải đủ trả tiền thuê cửa hàng trong thời gian đầu nếu bạn muốn bán hàng. Nghề không có vốn như ngta hay nói là nghề tư vấn, môi giới nhưng ít ra bạn cũng phải có tiền bỏ vào đầu tư quần áo, điện thoại và xe đẹp chứ. Hay chí ít ra khi bạn làm mà không có ai trả lương thì bạn cũng phải có tiền ăn, ở đến khi bạn thu được tiền về. Đó. Vấn đề vốn nan giải và không đơn giản đối với một người như tôi.
Thứ hai là quan hệ. Tôi thân cô thế cô ở HN này. Không người đỡ đầu. Không người thân thích. Bạn bè thì ít vì ngành tôi học đa số bạn bè về quê còn vài đứa ở lại HN. Quan hệ của tôi ngày đi học dù đã tham gia rất nhiều hoạt động xã hội cũng không đủ để trở thành cái dù che cho tôi.
Thứ ba là kinh nghiệm. Dù thế nào đi nữa tôi mới có 2 năm đi làm. Ngày nhỏ, vì bố mẹ không muốn tôi theo nghề kinh doanh mà phải trở thành một TS nên bắt tôi học ngày học đêm. Chính vì thế ngoài kinh nghiệm học được từ bố mẹ, tôi chẳng có một tí kinh nghiệm cho các ngành nghề khác. Nên nếu có kinh doanh một cái gì đó mới lạ thì kinh nghiệm của tôi với nó vẫn chỉ là zero.
Khi phân tích đủ ba thứ trên thì tôi thấy chưa thể mở cty được. Nếu chưa được thì tôi sẽ đi làm thuê, làm ở một công ty bé thôi để được làm sếp to, học dần cách quản lý. Rồi khi có kinh nghiệm tôi sẽ mở công ty riêng. Nhưng tôi cũng đã không thành công như tôi nghĩ. Tôi đã sai.
Bước đi của tôi thì đúng đắn so với nhiều người nhưng nhận thức của tôi về bản thân vẫn là sai lầm.
Tôi có thể làm một lớp trưởng được khen ngợi chứ chưa thể thành một nhà qly được sếp và nhân viên khen ngợi. Có thể nhiều người sẽ nghĩ rằng tại sao tôi phải tự kể những thói xấu của mình ra. Còn với tôi, tôi không ngại mọi người cười chê. Nó là một phần của tôi và tôi nhận thức được rằng tôi cần phải sửa chữa nó.
Tôi nóng tính, tôi thẳng tính và tôi tự cao. Khi có những tính đó thì hiển nhiên là tôi không hòa nhã. Có thể tôi rất tốt với nhân viên khi chỉ ra cho họ rằng họ sai ở đó và cần sửa như thế nào nhưng tôi sai là đã nói chạm đến lòng tự ái của họ. Có thể tôi rất có nhiều ý kiến đóng góp cho công ty và không bắt họ làm theo ý mình nhưng tôi sai là tôi làm cho họ cảm thấy tôi là một mối đe dọa. Có thể tôi rất tốt với khách hàng khi bảo vệ quyền lợi của họ nhưng nếu tôi ở phía công ty thì điều đó chưa đúng, tôi cần phải khéo léo hơn. Cốt lại, tôi chưa là người biết dung hòa mọi thứ. Một người chưa biết dung hòa mọi thứ dù có giỏi cũng chưa thể làm sếp.
Hôm đi phỏng vấn, tôi trả lời câu phỏng vấn “mục tiêu làm việc của em là gì”, tôi đã trả lời thẳng thắn rằng: “em muốn được làm một nhân viên tốt và được sếp tin tưởng”. Ng tuyển dụng ngạc nhiên “ai bay giờ cũng mục tiêu làm sếp và mở công ty riêng còn bạn thì lại không?”. Tôi: “Có những thứ hiện tại, em biết mình chưa thể và em cũng chỉ mong là mình có thể”.
Tất nhiên, mục tiêu của tôi vẫn mong muốn là tôi có thể sửa mình để làm được một điều gì đó. Nhưng cái tôi tự tin vào mình là tôi đã nhận thức được mình tốt ở điểm nào và yếu ở điểm nào. Chính vì thế trong quan hệ tôi với mọi người đã thay đổi và tốt hơn lên.
Ví dụ như:
– nếu bạn nhận thức được rằng: khách hàng là người trả tiền cho bạn và bạn biết ơn họ thì bạn sẽ luôn vui vẻ mà đón nhận họ.
– nếu bạn nhận thức được rằng: sếp của bạn là người đã trả tiền nhà và tiền ăn hàng tháng cho bạn và bạn biết ơn họ thì bạn sẽ cố gắng, hăng say làm việc thay vì cãi lời và chây lười.
– nếu bạn nhận thức được rằng: nhân viên của bạn là người đem lại sự thăng tiến cho bạn và bạn biết ơn họ thì bạn sẽ luôn giúp đỡ và có thái độ đúng mực với họ.

“Biết mình, biết ta trăm trận trăm thắng”. 😀

(Hoàn thành năm đầu 2012, khi chưa một giờ làm CEO)